Lúc đó anh mới nhận ra rằng bức tường dài khoảng ba mươi đến bốn mươi mét! Đây... là nơi nào vậy? Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ khó hiểu. Thần Ẩn còn có nơi như vậy nữa sao? Khuôn mặt Long Tam cũng có vẻ nghiêm trọng. Liễu Thanh Duyệt chậm rãi hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao?" Trương Minh Vũ trầm tư một lúc, sau đó nói: "Trước tiên tìm xem có chỗ nào có thể đi vào được không". Hai người khẽ gật đầu. Trương Minh Vũ không chần chờ nữa, dẫn hai người đi theo hướng bên phải. Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến một ngã rẽ. Trương Minh Vũ liếc nhìn, ngay lập tức trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng. Bên này cũng có một bức tường giống vậy! Còn dài hơn! Khoảng bảy mươi tám mươi mét! Các bức tường này quá,cao đến mức không thể nhìn thấy bên trong có những gì. Đây ruốt cuộc là nơi nào vậy? Trương Minh Vũ nhíu chặt mày, trong mắt tràn đầy sự nghiêm nghị. Thời gian không còn nhiều! Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ nói: "Đi sang bên kia!" Không lâu sau, ba người dừng lại. Trương Minh Vũ nhìn kỹ hơn... Giống y hệt! Vẫn là một bức tường cao bảy mươi tám mươi mét! Cái này... Trương Minh Vũ nhíu chặt lông mày, đôi mắt anh tràn đầy sự nghiêm trọng. Làm sao đây? Nhìn kỹ lại, trên tường ngay cả một khe hở cũng chẳng có. Đừng nói đến việc có thể đi vào trong! Haizz. Trương Minh Vũ thở dài. Đã lâu như vậy, Lâm Kiều Hân cô ấy... Trương Minh Vũ nghiến răng, một cảm giác bất an từ từ dâng lên trong lòng anh. Đôi mắt Liễu Thanh Duyệt lóe lên vẻ đau lòng, cô ấy nhẹ giọng nói: "Em trai, đừng lo lắng, chúng ta đi đến cửa chính xem thử". Rõ ràng, bên này là phía sau. Trương Minh Vũ gật đầu một cách nặng nề. Ngoài cách đó ra thì không còn cách nào khác. Chẳng mấy chốc, ba người họ lại di chuyển. Đi về phía nam. Xung quanh từ đầu đến cuối không có bất kì động tĩnh gì, bên trong bức tường cũng không hề phát ra âm thành nào cả. Như thể không có ai ở đó. Phù! Trương Minh Vũ nhanh chóng điều chỉnh nhịp thở của mình. Cảm giác căng thẳng khó hiểu! Bây giờ không thể xảy ra bất kì sự việc ngoài ý muốn nào. Đột nhiên, Trương Minh Vũ phát hiện một... bóng đen lấp ló trong bụi cỏ? Hả? Cơ thể Trương Minh Vũ bỗng căng chặt! Ngay khi định phản ứng, lại phát hiện bóng đen đó... không động đậy? Hả? Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự nghi hoặc. Do dự một lúc, cuối cùng anh cũng bước tới. Liễu Thanh Duyệt và Long Tam bước theo sau. Chẳng mấy chốc đã đi đến phía trước bóng đen đó. Giờ Trương Minh Vũ mới phát hiện có một người trong bụi cỏ! Hơn nữa... là một xác chết! Chuyện này... Trương Minh Vũ lập tức trợn to mắt. Liễu Thanh Duyệt chậm rãi nói: "Đi thôi, nơi này không an toàn". Trương Minh Vũ sửng sốt. Sau một hồi lâu, mới phát hiện có lẽ là người của chị tư đã làm... Trương Minh Vũ khẽ lắc đầu. Từ lúc Liễu Thanh Duyệt đến, thực sự đã giảm đi rất nhiều rắc rối. Nếu không... rất khó đến gần! Long Tam và Liễu Thanh Duyệt bước lên phía trước. Ngay khi Trương Minh Vũ chuẩn bị rời đi, anh thoáng thấy một khẩu súng lục ghim vào hông của xác chết! Hả?