Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 2002



Trương Minh Vũ cau mày.  

Bước về phía trước, anh nhặt khẩu súng lục và ghim nó vào thắt lưng.  

Sau đó mới tiếp tục đi về phía trước  

Ngay sau đó, nhóm người đã đến một ngã rẽ ở phía đông nam.  

Trương Minh Vũ ló đầu ra nhìn xung quanh.  

Lúc này anh nhận ra bên này quả nhiên là lối vào.  

Vẫn là bức tường giống vậy, ở giữa bức tường có một cánh cửa lớn bằng sắt.  

Không có một bóng người nào!  

Trương Minh Vũ chần chờ, hỏi: "Có camera không?"  

Long Tam lắc đầu nói: "Nảy giờ tôi để ý không thấy có camera nào".  

Chuyện này...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ bàng hoàng.  

Một nơi quan trọng như vậy, có tay súng bắn tỉa bảo vệ, nhưng không có camera sao?  

Nhưng cho dù thế nào, thì đây cũng là một tin tốt.  

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ thấp giọng nói: "Hai người ở đây chờ tôi, tôi qua bên đó xem thế nào".  

Liễu Thanh Duyệt và Long Tam gật đầu.  

Trương Minh Vũ không do dự, đi về phía cánh cửa.  

Nơi này chiếm diện tích rất lớn, nhưng xung quanh là rừng cây, lối vào chỉ có một con đường rộng chừng hai mét.  

Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ men theo bức tường tiến đến cánh cửa.  

Nhìn xung quanh... không có ai.  

Lắng tai nghe... không có âm thanh nào.  

Một cảm giác bất an lại dấy lên trong lòng Trương Minh Vũ.  

Mẹ kiếp... rốt cuộc có người không vậy?  

Lúc sau, Trương Minh Vũ tiến đến trước cửa sắt.  

Quan sát tỉ mỉ...  

Cánh cổng hoàn toàn bịt kín, không thể nhìn thấy gì, không một kẽ hở...  

Hả?  

Đột nhiên, ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.  

Sau khi nhìn kỹ hơn, anh phát hiện ra có một... thiết bị khóa vân tay trên cửa sắt?  

Khóa vân tay?  

Trương Minh Vũ lại nhíu mày.  

Nếu như vậy... thì không có cách nào vào được bên trong!  

Phải làm thế nào đây?  

Trương Minh Vũ nắm chặt tay, trong lòng vô cùng sốt ruột!  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ chỉ có thể quay trở lại cái cây to mà ban nãy anh ẩn nấp.  

Liễu Thanh Duyệt chậm rãi hỏi: "Sao rồi?"  

Trương Minh Vũ lắc đầu nói: "Khóa vân tay, chúng ta không thể vào được".  

Vậy...  

Liễu Thanh Duyệt khẽ cau mày.  

Trương Minh Vũ cũng nặng nề thở dài.  

Sốt ruột quá!  

Trời sắp tối rồi, nếu cứ tiếp tục như thế này...  

Liễu Thanh Duyệt an ủi anh, nói: "Em đừng vội, chúng ta nhất định sẽ có cách đi vào bên trong".  

Trương Minh Vũ lặng lẽ gật đầu.  

Nhưng... làm thế nào để vào được bên trong?  

Ngay thời điểm Trương Minh Vũ không biết làm sao, bên trong truyền đến một tiếng động nho nhỏ!  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Đây là... tiếng xe?

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện vẻ bất ngờ.  

Có người đi ra sao?  

Két!  

Bỗng nhiên, âm thanh chói tai vang lên.  

Tiếng xe ngay lúc này cũng trở nên khó nghe, còn kèm theo tiếng bước chân đều đặn!  

Nụ cười Trương Minh Vũ vụt tắt.  

Tuy có xe đi ra, nhưng… nhiều người vậy sao?  

Chẳng mấy chốc, âm thanh xe gầm rú dội đến, một chiếc ô tô màu đen đập vào mắt anh.  

Đây là…  

Trương Minh Vũ cau mày, thấp giọng nói: “Ẩn nấp đi đã!”  

Nói xong anh vội vàng núp đằng sau cây cổ thụ.  

Lén lút quan sát.  

Chẳng mấy chốc, xe đã chạy đi xa.  

Thế nhưng bước chân nặng nề kia vẫn vang vọng bên tai!