Tần Minh Nguyệt tiếp tục: "Bọn chúng đã bị buộc tội buôn lậu, bây giờ không đi được, nhưng tôi luôn có cảm giác bọn chúng sẽ không chịu an phận vậy đâu”.
Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Coi chừng cẩn thận, rất có khả năng bọn chúng sẽ nghĩ cách chạy trốn”.
Tần Minh Nguyệt đồng ý, chậm rãi nói: "Tôi sẽ chú ý, một khi có chuyện gì, tôi vẫn cần sự giúp đỡ của anh”.
Trương Minh Vũ cười nói: "Không thành vấn đề”.
Trương Minh Vũ tiếp tục hỏi: "À, sao cô lại tới Tĩnh Châu?"
Ánh mắt Tần Minh Nguyệt hơi né tránh, nói: “Tôi... điều động công việc thôi”.
Hả?
Trương Minh Vũ nghi hoặc.
Trùng hợp vậy à?
Nhưng Trương Minh Vũ cũng không hỏi nhiều, dù sao Tần Minh Nguyệt tới thì anh cũng chỉ được lợi.
Nụ cười của Trương Minh Vũ chậm rãi thu lại, hỏi: "Vậy... Dạ Thập Nhị thì sao?"
Đây là vấn đề anh quan tâm nhất.
Tần Minh Nguyệt áy náy nói: "Tôi... không có lý do gì để giữ gã lại”.
Chuyện này...
Trương Minh Vũ lập tức cau mày.
Không giữ lại được sao?
Nhưng anh cũng hiểu Tần Minh Nguyệt có thể làm được đến mức này đã rất không dễ dàng rồi.
Tần Minh Nguyệt nói tiếp: “Tuy nhiên gã vẫn nằm trong bệnh viện thành phố, sau khi đưa ra phán quyết, gã vẫn chưa rời đi”.
Tần Minh Nguyệt ngập ngừng nói: "Tốt nhất anh... nên cẩn thận, tôi luôn có cảm giác bọn chúng giữ Dạ Thập Nhị ở lại để gài bẫy”.
Gài bẫy ư?
Trương Minh Vũ gật đầu nói: "Có khả năng này, tôi sẽ cẩn thận hơn”.
Tần Minh Nguyệt yên lặng gật đầu, hỏi: "Vậy bây giờ anh định làm gì? Tôi có thể giúp gì cho anh không?"
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Có quá nhiều việc phải làm, anh không biết nên làm gì trước.
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới nói: "Nếu có cơ hội thì đi tìm Dạ Thập Nhị trước, còn không có cơ hội thì giải quyết xong bên phía Chu Vân Đình và Triệu Khoát trước đã”.
Tần Minh Nguyệt yên lặng gật đầu nói: "Ừ, nếu cần giúp gì thì cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào”.
Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc.
Tần Minh Nguyệt... tốt vậy à?
Trương Minh Vũ cười nói: "Được, tôi sẽ không khách sáo đâu”.
Tần Minh Nguyệt liếc mắt nói: "Được, vậy tôi về trước, gì cần tôi cũng sẽ gọi cho anh”.
Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.
Chẳng mấy chốc, Tần Minh Nguyệt đã ngồi vào xe.
Sau đó rời khỏi.
Trương Minh Vũ yên lặng nhìn xe rời đi.
Nụ cười thu lại.
Chẳng biết tại sao, ở đây anh luôn có cảm giác cô đơn.