Trương Minh Vũ lạnh lùng hỏi: "Anh không sợ tôi làm gì anh sao?" Âu Dương Triết lắc đầu lẩm bẩm: "Dù Long Tam và Long Thất đều tới thì cũng chẳng làm gì được tôi”. Hả? Trương Minh Vũ cau mày. Sự tự tin này... Đúng rồi. Trương Minh Vũ đột nhiên nhớ đến cao thủ bí mật bảo vệ Âu Dương Triết. Mãi lâu sau, Trương Minh Vũ mới ngồi xuống. Âu Dương Triết nghi ngờ hỏi: "Anh đến đây làm gì? Bây giờ... không phải anh nên nghĩ cách giết Dạ Thập Nhị sao?" Trương Minh Vũ ngạc nhiên hỏi: "Anh hiểu tôi quá nhỉ?" Âu Dương Triết cười nói: "Nếu không hiểu kẻ địch thì đã thua một nửa rồi”. Trương Minh Vũ cau mày. Dù ở phương diện nào, tên Âu Dương Triết này chắc chắn là cậu chủ mạnh nhất mà Trương Minh Vũ từng gặp. Trương Minh Vũ lẩm bẩm: "Đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cho Dạ Thập Nhị, chỉ là... thời cơ còn chưa chín muồi”. Đầu óc Âu Dương Triết load nhanh, nói: "Cho nên... Anh muốn ra tay với Chu Vân Đình hoặc... Triệu Khoát à?" Trương Minh Vũ cau mày. Chuyện này... Sao anh đoán được vậy? Âu Dương Triết cười nói: "Yên tâm, bọn họ và tôi không có quan hệ gì, không cần kiêng dè tôi”. Trương Minh Vũ hơi nheo mắt lại. Anh chậm rãi nói: "Đúng vậy, anh đoán không sai”. Nhưng Trương Minh Vũ lại càng thêm nghiêm túc. Khó nhằn! Âu Dương Triết lại bật cười. Mọi thứ đều nằm trong dự liệu. Trương Minh Vũ ngẫm nghĩ. Cuối cùng… Không nghĩ nhiều nữa. Âu Dương Triết trầm tư một lát, lại nói: "Khuyên anh thêm một câu, anh không nuốt được tập đoàn Chu Thị đâu, nhân lúc còn sớm hãy ném nó ra ngoài đi”. "Tránh chuốc họa vào thân”. Hả? Trương Minh Vũ nghi hoặc, đây không phải là lần đầu tiên Âu Dương Triết nói như vậy. Nhưng... Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Được, cám ơn đã nhắc nhở”. Âu Dương Triết khẽ lắc đầu. Chẳng mấy chốc, cả hai chìm vào im lặng. Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình. Không lâu sau, tiếng giày cao gót vang lên. Đôi mắt Âu Dương Triết lóe sáng! Quay đầu nhìn lại. Vừa đúng lúc nhìn thấy bóng dáng yêu kiều của Liễu Thanh Duyệt xuất hiện. Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười. Chị tư. Liễu Thanh Duyệt vui mừng, cười nói: "Em trai thối tha, đến tìm chị đấy à?” Vui mừng khôn xiết!Trương Minh Vũ nhe răng cười nói: "Đúng ạ”. Liễu Thanh Duyệt cười híp mắt thành hình trăng lưỡi liềm, nói: "Ồ, hôm nay em trai thối tha lại dẻo miệng vậy à?" Nói xong, cô ấy bước tới với đôi chân dài miên man. Âu Dương Triết kích động nói: "Thanh Duyệt, anh cũng tới thăm em nè”. Hả? Vừa dứt lời, Liễu Thanh Duyệt lập tức nhíu mày, lúc này mới phát hiện Âu Dương Triết cũng ở đây! Đôi mắt Liễu Thanh Duyệt lóe sáng, lạnh lùng nói: "Anh còn dám tới tìm tôi sao?" Trương Minh Vũ sửng sốt. Âu Dương Triết lúng túng mỉm cười: "Thanh Duyệt, việc công là việc công, việc tư là việc tư mà”. "Hơn nữa... vừa nãy anh còn giúp em trai của em đấy”. “Phải không, người anh em Trương Minh Vũ?" Nói xong, hắn liếc nhìn Trương Minh Vũ với vẻ mặt cầu xin. Trương Minh Vũ ngơ ngác. Lại giở trò này à? Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Là giúp tôi... hay sợ tôi cướp mất món đồ của anh?" Hả? Âu Dương Triết chết lặng. Sắc mặt Liễu Thanh Duyệt càng thêm u ám. Âu Dương Triết vội vàng giải thích: "Người anh em Trương Minh Vũ, không thể nói năng bậy bạ". "Tôi thật lòng nhắc nhở anh, anh thật sự không nuốt được nhà họ Chu đâu!" Trương Minh Vũ cau mày. Trông có vẻ Âu Dương Triết không giống đang nói dối. Nhưng...