Liễu Thanh Duyệt thở dài nói: "Chị ba đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể trở về giúp em hoàn thành nhiệm vụ”. Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Thật sao?" Liễu Thanh Duyệt hậm hực trợn tròn mắt, nói: "Em trai, nhớ kỹ, chị ba vì em mà đã trả giá rất nhiều”. "Rõ ràng là em phải hoàn thành nhiệm vụ trước rồi đi giúp chị ba”. "Không ngờ... chị ấy lại làm xong trước”. Trương Minh Vũ sửng sốt. Anh nặng nề gật đầu nói: "Em biết”. Liễu Thanh Duyệt nở một nụ cười cưng chiều nói: "Bây giờ em đã hiểu tại sao em có thể kiêu ngạo chưa?” Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười. Hiểu rồi! Chị ba sắp trở lại, mình sẽ hoàn toàn cất cánh bay xa! Trương Minh Vũ cười toe toét nói: "Em hiểu rồi! Vậy bây giờ em sẽ đi tìm Triệu Khoát?" Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: "Được, đúng lúc chị không có việc gì nên đi cùng em luôn”. Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Được ạ!" Chẳng mấy chốc, Liễu Thanh Duyệt đã thu dọn xong đồ đạc của mình. Hai người đứng dậy rời đi. Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị tư, chị có biết Triệu Khoát ở đâu không?" Liễu Thanh Duyệt mỉm cười thần bí thì thầm: "Em cho rằng chị tư uổng công lăn lộn ở Tĩnh Châu à?" Hả? Trương Minh Vũ cau mày. Liễu Thanh Duyệt lấy điện thoại di động ra gọi điện. Điện thoại kết nối. Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng nói: "Tìm xem Triệu Khoát đang ở đâu”. Một lát sau, Liễu Thanh Duyệt cúp điện thoại. Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc. Vậy là tìm được rồi à? Liễu Thanh Duyệt bật cười đắc ý nói: "Tới câu lạc bộ Thành Đông”. Trương Minh Vũ trợn to hai mắt. Tìm thấy thật à? Chị tư... Ngay sau đó, tài xế đạp ga lao thẳng về phía câu lạc bộ Thành Đông. Liễu Thanh Duyệt chậm rãi căn dặn: "Em trai, vừa lúc lần này chị ba trở về giúp em, em phải tranh thủ thời gian”. "Thời gian còn lại... không còn nhiều nữa”. Trương Minh Vũ sửng sốt. Trong mắt anh lóe lên vẻ nghiêm trọng, nói: "Vâng ạ”. Thời gian không còn nhiều. Mặc dù anh không biết mục đích của mình rốt cuộc là gì. Nhưng… Anh có thể cảm nhận được tầm quan trọng của mình! Phù! Trương Minh Vũ nặng nề thở hổn hển. Áp lực tăng gấp đôi. Liễu Thanh Duyệt âu yếm xoa đầu Trương Minh Vũ, cười nói: "Hơn nữa... nhiệm vụ của chị tư cũng sắp kết thúc rồi”. Hả?Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ kinh ngạc. Liễu Thanh Duyệt mỉm cười thần bí, nói: "Chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đi, nhiệm vụ của chị tư không đơn giản đâu!" Nói xong, cô ấy nhướng mày. Ờ thì... Trương Minh Vũ thấy hơi bất đắc dĩ. Không đơn giản mà lại... coi thường vậy à... Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Chị tư yên tâm, em chắc chắn sẽ nỗ lực hoàn thành!" Liễu Thanh Duyệt hài lòng gật đầu. Hai mươi lăm phút sau, xe dừng lại. Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra rằng mình đã đến ngoại ô thành phố. Ở đây rất yên tĩnh. Chỉ có một... Hả? Trương Minh Vũ kinh ngạc. Ngay phía trước có một... trang viên cực lớn. Nguy nga lộng lẫy! Diện tích rộng lớn đến mức không thấy bờ bên kia... Có năm chữ lớn phía trên cổng: Câu lạc bộ Thành Đông! Ơ kìa... Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ khó hiểu. Đây là đâu? Liễu Thanh Duyệt đi đến bên cạnh, chậm rãi nói: "Đây là địa điểm ăn chơi trác táng, thiên đường của các cậu chủ nhà giàu Tĩnh Châu”. Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu. Những thứ mà người giàu chơi... quả thật rất khác biệt. Liễu Thanh Duyệt nhìn xung quanh, sau đó thì thầm: “Chúng ta vào thôi”.