*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ơ...
Đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên sự bất lực.
Sao lại...
Triệu Khoát cũng ngạc nhiên!
Chuyện gì vậy?
Trương Minh Vũ bất lực nói: “À... đừng khách sáo như vậy...”
Phương Đại Minh đứng thẳng người lên, nghiêm túc nói: “Triệu Khoát, nếu anh dám chống lại cậu chủ, thì không cần anh ấy ra tay, tôi sẽ xử lý nhà họ Triệu của anh trước!”
Tràn đầy khí thế!
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
.
Sự khác biệt này...
Khóe miệng của Triệu Khoát bắt đầu giật giật dữ dội!
Trương Minh Vũ thản nhiên nói: “Không vội, cho anh năm phút để suy nghĩ”.
Nói xong anh cũng nhìn sang hướng khác.
Phương Đại Minh cung kính đứng ở sau lưng, kiên định nhìn về phía trước!
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Người tên Phương Đại Minh này...
Tại sao anh ta lại tôn trọng Liễu Thanh Duyệt đến mức đó chứ?
Trương Minh Vũ cúi đầu, chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Suy cho cùng chuyện này... cũng không nhỏ!
Trương Minh Vũ không nóng vội, im lặng chờ đợi. Có Phương Đại Minh ở đây, anh sẽ bớt đi nhiều phiền phức.
Một lúc sau, Triệu Khoát mới ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói: “Nếu tôi giúp anh thì tôi sẽ có được lợi ích gì?”
Gì cơ?
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Anh cười nói: “Lợi ích mà anh không thể tưởng tượng được, một ngày nào đó toàn bộ Tĩnh Châu này đều sẽ bị thế lực của tôi thâu tóm”.
Câu nói này cực kỳ tự tin.
Trong mắt Phương Đại Minh thoáng hiện lên vẻ nghiêm túc.
Việc này... là thật sao?
Nghĩ lại cũng thấy đúng thôi, dù sao Liễu Thanh Duyệt cũng đang ở đây!
Phương Đại Minh mỉm cười tự giễu.
Sống sót mới là điều căn bản!
Nghĩ tới đây, đôi mắt của Phương Đại Minh sáng rực!
Cực kỳ kiên định!
Triệu Khoát cũng rơi vào trầm tư.
Nếu là trước đây, có khả năng hắn sẽ nghĩ Trương Minh Vũ đang khoác lác.
Nhưng giờ...
Ngay cả Phương Đại Minh cũng cung kính như vậy!
Trương Minh Vũ trợn mắt đầy tức giận, trầm giọng nói: “Suy nghĩ kỹ chưa? Thời gian sắp hết rồi”.
Ánh mắt Triệu Khoát lại lộ ra vẻ lo lắng.
Nhưng...
Triệu Khoát ngẩng đầu lên nói một cách đầy kiên quyết: “Tôi không chỉ có thể dừng việc hợp tác với Chu Vân Đình mà còn có thể giúp anh!”
“Nhưng... Tôi có một yêu cầu”.
Liễu Thanh Duyệt cau mày.
Cô ấy liếc nhìn Trương Minh Vũ.
Khuôn mặt Trương Minh Vũ không cảm xúc, điềm tĩnh nói: “Bây giờ tôi đang khuyên anh, chứ không phải hợp tác với anh”.
“Vả lại,... anh cũng không có tư cách để ra điều kiện với tôi”.
“Nếu anh chịu giúp tôi thì có lợi ích gì tôi sẽ tự biết, không cần anh sắp xếp”.
Phương Đại Minh ngạc nhiên.
Triệu Khoát sửng sốt!
Câu nói này thật bá đạo!
Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Thanh Duyệt lóe lên vẻ tán thưởng!
Vậy mới đúng chứ!
Dù sao.. Tô Mang cũng sắp trở lại rồi!
Sau khi Trương Minh Vũ nói xong, trên mặt anh cũng không có biểu cảm gì.
Nhưng trong lòng lại cực kì phấn khích!
Đây là những lời mình đã nói ra sao?
Thật tuyệt!
Triệu Khoát cũng trở nên nghiêm túc: “Được rồi, tôi sẽ chấm dứt việc hợp tác với Chu Chính Đình, tôi cũng sẽ giúp anh!”
Sau khi nói ra những lời này, hắn cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Thật ra... hắn đang cá cược!
Lý do hắn chọn giúp đỡ không phải là vì Phương Đại Minh mà là vì... sự tiến bộ nhanh chóng của Trương Minh Vũ!
Hồi mới quen biết, anh chỉ là một thằng ở rể vô tích sự.
Còn bây giờ...
Anh đã bắt đầu có khát vọng!
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất ngờ.
Sảng khoái vậy cơ à?
Trương Minh Vũ thấp giọng nói: “Được, anh sẽ giúp tôi thế nào?”