Nghe vậy, trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng!
Toàn bộ tiền sao?
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới chậm rãi nói: “Anh nói thật sao?”
Triệu Khoát nghiêm túc gật đầu: “Chắc chắn là thật, nếu đã hợp tác với anh thì tôi nhất định sẽ thành thật”.
Đôi mắt hắn lóe lên ánh sáng.
Thành thật ư? Không đáng một xu!
Điều quan trọng là bây giờ nhà họ Triệu phải làm thế nào mới có thể tiếp tục tồn tại!
Đầu óc của Trương Minh Vũ hoạt động hết năng suất.
Dĩ nhiên anh biết rằng những người như Triệu Khoát sẽ không thành thật.
Nhưng điều này đối với anh mà nói, không hề quan trọng.
Lợi ích mới là thứ quan trọng nhất!
Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Được, vậy thì càng tốt”.
Trong mắt Triệu Khoát hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn cười nói: “Được, vậy bây giờ tôi về lên kế hoạch!”
“Chuyện này không thể cho người khác biết!”
Nói xong, hắn nhìn Phương Đại Minh một cách sâu xa.
Phương Đại Minh nở nụ cười khinh thường.
Trương Minh Vũ gật đầu nói: “Yên tâm, nếu anh giúp tôi một cách nghiêm túc thì chắc chắn sẽ có nhiều lợi ích”.
Triệu Khoát nặng nề gật đầu!
Hắn nhanh chóng quay người rời đi.
Trương Minh Vũ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Triệu Khoát, suy nghĩ sâu xa.
Phương Đại Minh cung kính nói: “Cậu chủ, suy nghĩ của Triệu Khoát thâm sâu khó lường, anh nên thận trọng thì hơn”.
Trương Minh Vũ khẽ cười: “Tôi biết, tôi không trông mong vào hắn”.
“Chỉ cần hắn không cản đường tôi là đủ rồi”.
“Những việc khác nếu hắn làm nhiều hơn thì tôi sẽ được lợi nhiều hơn”.
Nói xong, hai mắt anh lóe sáng!
Phương Đại Minh kinh ngạc nhìn sang.
Liễu Thanh Duyệt cảm thấy rất hài lòng.
Em trai mình... trưởng thành rồi!
Trương Minh Vũ cười hả hê nói: “Cậu chủ Phương, cảm ơn sự giúp đỡ của anh ngày hôm nay”.
Phương Đại Minh hoảng hốt nói: “Cậu chủ, anh đừng khách sáo với tôi! Mạng của cả nhà tôi là do thần y cứu giúp, anh là em trai của cô ấy, thì đương nhiên anh cũng sẽ là ân nhân của nhà họ Phương chúng tôi!”
Sau khi Trương Minh Vũ nghe được những lời đó thì ngay lập tức hiểu ra!
Hóa ra là vì vậy...
Trương Minh Vũ khiêm tốn cười nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, dù gì thì tôi cũng phải cảm ơn anh”.
Phương Đại Minh không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu.
Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng bước tới nói nhỏ: “Được rồi, chuyện của Triệu Khoát đã được giải quyết xong, không phải bây giờ chúng ta nên trở về nhà sao?”
Dứt lời cô ấy còn nháy mắt ra hiệu.
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh mỉm cười: “Vâng, đã đến lúc phải trở về nhà rồi”.
Ba người nói lời tạm biệt nhau.
Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt lên xe.
Xe khởi động máy.
Trương Minh Vũ thắc mắc hỏi: “Chị tư, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Liễu Thanh Duyệt mỉm cười một cách bí ẩn: “Chẳng lẽ ngoài việc của Triệu Khoát ra thì em không còn việc gì khác để làm nữa sao?”
Trương Minh Vũ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không còn việc gì nữa mà...”
Vẫn còn chuyện gì nữa sao?
Liễu Thanh Duyệt tức giận trợn mắt: “Lần trước em chịu thiệt thòi, vậy mà em cũng nhẫn nhịn được à?”
Lần trước?
Trương Minh Vũ cau mày hỏi: “Chị tư, em phải làm gì bây giờ?”
Liễu Thanh Duyệt mỉm cười đắc ý nói: “Chị đã sắp xếp xong hết cho em rồi”.
“Bây giờ đám người Thần Ẩn đang ở trong cục cảnh sát, không làm gì được bọn chúng, nhưng em có thể phát triển tốt hơn để chuẩn bị đối phó với Âu Dương triết!”
Cái gì?
Trương Minh Vũ lập tức trợn to mắt!
Tốt vậy à?
Không lâu sau, chiếc xe từ từ dừng lại.
Trương Minh Vũ quan sát xung quanh, đáy mắt hiện lên sự hoang mang.
Tòa nhà văn phòng?
Liễu Thanh Duyệt mỉm cười: “Em còn nhớ cô bạn thân của chị lần trước không?”