Sau khi nhìn một lượt, anh mới phát hiện có một nhóm chiến sĩ đang đứng uy nghiêm trên tầng thượng!
Khoảng ba mươi người.
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Giọng nói lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Lần này phải cẩn thận, bọn chúng có quá nhiều người”.
Nhiều người?
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Thần Ẩn... lại có thêm người tới sao?”
Tổ 11 tổng cộng chỉ có mười một người thôi mà.
Bây giờ... chỉ còn lại tám người...
Tần Minh Nguyệt lắc đầu, nói: “Toàn bộ cục cảnh sát đều là người của bọn chúng”.
Hả?
Dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt!
Toàn bộ cục cảnh sát hả?
Trương Minh Vũ sực tỉnh!
Chẳng trách thanh niên lúc nãy lại chống cự như vậy, hoá ra...
Người của cục cảnh sát cũng giúp Thần Ẩn?
Tần Minh Nguyệt khẽ ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Mục đích lần này tôi tới là để sắp xếp lại người của cục cảnh sát Tĩnh Châu, nhưng... bây giờ tôi hơi bất lực”.
“Người của tôi đều ở Ninh Châu”.
Trương Minh Vũ cau mày.
Rõ ràng, cấp trên đã biết sự bất thường của cục cảnh sát Tĩnh Châu, nên mới bảo Tần Minh Nguyệt tới “làm sạch”.
Nhưng..
Tần Minh Nguyệt quá sơ ý?
Trương Minh Vũ chậm rãi hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tần Minh Nguyệt lặng lẽ thở dài, nói thầm: “Nếu tôi không ở đây, đám người Thần Ẩn chắc chắn sẽ thuận lợi rời đi”.