“Dù như thế nào, chúng cũng phải kiên trì đến tám giờ tối, người của tôi tới là có thể giải quyết”.
Nói xong, trong mắt cô ta đầy vẻ nghiêm nghị.
Dù sao cục cảnh sát có nhiều người như vậy, muốn trấn thủ đến tối cũng không hề đơn giản.
Trương Minh Vũ im lặng gật đầu.
Tần Minh Nguyệt nhìn đồng hồ trên tay.
Ngay sau đó, lạnh lùng nói: “Còn một giờ nữa, sẽ có người đến cứu đám người Thần Ẩn, trước đó chúng ta phải ở đây ngăn cản những người ở cục cảnh sát”.
“Nghe rõ chưa?”
Tất cả mọi người chỉnh tề gật đầu!
Không lên tiếng.
Trương Minh Vũ cau mày, trong lòng lại dâng lên cảm giác nghiêm túc.
Người cục cảnh sát... quá đông.
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ chậm rãi nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Trốn ở đây sao?”
Tần Minh Nguyệt lắc đầu nói: “Không trốn được, bọn chúng tới rồi”.
Hả?
Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Tới rồi ư?
Tần Minh Nguyệt khẽ vẫy tay.
Tất cả chiến sĩ bỗng chạy về phía sau cửa phòng.
Toàn bộ ẩn núp.
Chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đứng ở tầng thượng.
Bình bịch.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Trương Minh Vũ vô cùng kinh ngạc.
Sao Tần Minh Nguyệt lại biết?
Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, đưa mắt nhìn về phía cửa.
Im lặng chờ đợi.
Bụp!
Ngay sau đó, âm thanh nặng nề vang lên.
Cửa bị người đá tung ra.
Thanh niên lúc nãy lọt vào tầm mắt.
Ở sau lưng là một đám chiến sĩ của cục cảnh sát!
Mỗi người đều mang khí thế hung hăng.
Chẳng mấy chốc, một đám người xông ra, đứng ở trước mặt Trương Minh Vũ.
Thanh niên đó híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Thằng nhãi, không phải mày muốn chạy sao? Chạy tiếp đi!”
Những người khác trừng mắt nhìn.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Tần Minh Nguyệt tiến lên một bước, thản nhiên nói: “Anh ấy tới tìm tôi, các anh có tư cách gì ngăn cản?”
Thanh niên đó sững sờ.
Lúc này hắn mới để ý Tần Minh Nguyệt cũng ở đây!
Đôi mắt thanh niên loé sáng, cười khẩy nói: “Sếp Tần, tôi đang hoài nghi người này tới cục cảnh sát của chúng ta là có ý đồ xấu”.
“Hãy giao hắn cho chúng tôi”.
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Trong mắt Tần Minh Nguyệt loé lên tia sáng sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Anh ấy không có ý đồ xấu, đây là bạn tôi, là tôi gọi anh ấy tới”.
Thanh niên đó cười nói: “Sếp Tần, nếu cô bị uy hiếp... hãy nháy mắt vài cái”.
Tần Minh Nguyệt nhíu mày.
Trong mắt Trương Minh Vũ cũng thoáng vẻ kinh ngạc.
Câu nói này... khá thông minh.
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Thanh niên đắc ý mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Sếp Tần, cô rất có khả năng đã bị bắt làm con tin”.