*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cô đừng lo, chúng tôi sẽ cứu cô!” Hả? Trong mắt Tần Minh Nguyệt chợt loé lên ánh sáng lạnh. Khoé miệng Trương Minh Vũ cũng chậm rãi nở nụ cười. Bọn chúng... muốn làm gì? Thanh niên vung tay lên, thấp giọng nói: “Người đâu, mau cứu sếp Tần!” Vừa dứt lời, chiến sĩ phía sau lập tức tiến lên! Sắc mặt nghiêm nghị! Trương Minh Vũ cau mày. Ra tay sao? Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: “Vương Siêu, anh đang khiêu khích tôi sao? Anh quên mất tôi tới đây để làm gì rồi à?” Vương Siêu kiêu ngạo nói: “Hừ, cô nói gì tôi nghe không hiểu, sếp Trần không có ở đây, tôi nhất định phải bảo vệ cô an toàn”. “Dù sao... đây cũng là việc mà sếp Trần đã giao!” Tần Minh Nguyệt không nói nên lời. Vương Siêu cười nhạt, thấp giọng nói: “Còn đứng đó làm gì? Lên cho tôi!” Vừa dứt lời, bốn chiến sĩ lập tức lao lên! Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt loé lên vẻ lạnh lùng! Nhưng... Một khi xảy ra xung đột, toàn bộ người của cục cảnh sát sẽ ùa lên! Đến lúc đó... Chắc chắn không thể chống đỡ được tới tám giờ! Phải làm sao đây? Trong mắt Trương Minh Vũ cũng đầy vẻ do dự. Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, mấy chiến sĩ đã xông tới! Trương Minh Vũ cau mày. Anh tung nắm đấm về phía chiến sĩ trước mặt! Tần Minh Nguyệt siết chặt nắm đấm! Vô cùng lo lắng! Nếu Trương Minh Vũ phản kháng, đám chiến sĩ này nhất định sẽ không phải là đối thủ của anh. Đến lúc đó... những chiến sĩ khác của cục cảnh sát sẽ xông lên gia nhập trận chiến! Vậy... phải làm sao đây? Trương Minh Vũ bắt đầu né tránh, đầu óc cũng vận hành hết công suất! Tình hình bây giờ vô cùng bất lợi với bọn họ! Chẳng mấy chốc, lại có thêm bốn người gia nhập trận chiến! Trương Minh Vũ vẫn còn do dự. Không dám phản kích! Trong mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt đầy vẻ lo lắng! Nhưng... Cô ta cũng không dám để đám người ẩn núp phía sau bước ra, như vậy nhất định sẽ bị lộ! Sắc mặt Trương Minh Vũ nghiêm nghị. Vừa né tránh vừa nhanh chóng suy nghĩ! Đánh tới đánh lui, Trương Minh Vũ kinh ngạc phát hiện bốn chiến sĩ kia căn bản không làm gì được anh! Mặc dù công kích mãnh liệt, nhưng... Ngay cả góc áo của anh cũng không đụng trúng được, anh đều dễ dàng né tránh! Khoé miệng Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười. Kéo dài thời gian là biện pháp tốt nhất! Hơn nữa... nhân tiện luyện tập năng lực né tránh luôn! Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ hoàn toàn từ bỏ ý định đánh trả, chỉ tập trung vào né tránh! Bốn gã đàn ông cao lớn toát mồ hôi!