Tần Minh Nguyệt mỉm cười nói: “Không sao, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rất tốt, đúng lúc, người của Thần Ẩn sắp tới...” Trương Minh Vũ giật mình. Vẫn may... Trương Minh Vũ liếc nhìn đồng hồ, mới năm giờ chiều. Còn ba tiếng. Haiz. Trương Minh Vũ yên lặng thở dài. Nhiệm vụ thật gian nan. Dù sao người của bọn họ quá ít. Lát sau, giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Chúng ta tới phòng giam đi, người ở đây sắp lên rồi”. Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu. Tần Minh Nguyệt đi thẳng tới sân thượng bên cạnh. Hả? Trong mắt Trương Minh Vũ lộ vẻ mờ mịt. Nhìn kỹ lại... Bây giờ mới phát hiện, cạnh đó có một sợi... dây thừng? Trương Minh Vũ ngẩn người... Chắc không phải... Hai mươi người đàn ông lao nhanh về tòa nhà bên cạnh. Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Đi xuống đi”. Mọi người gật đầu. Lát sau, cả đám bắt lấy dây thừng, bắt đầu... xuống lầu! Mẹ kiếp! Trương Minh Vũ lập tức trợn mắt nhìn! Xuống thật à? Chỉ một sợi dây thừng... Hoàn toàn không có biện pháp an toàn nào! Mẹ kiếp... Giỡn sao? Lúc này Trương Minh Vũ mới giật mình, thảo nào Tần Minh Nguyệt lại đưa người đến sân thượng. Hóa ra...Chẳng mấy chốc, khoảng hai mươi người đàn ông vạm vỡ đã biến mất khỏi tầm mắt. Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Tôi đi xuống trước”. Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật, hỏi: "Chúng ta... không còn đường khác để đi sao?" Tần Minh Nguyệt lắc đầu nói: "Không có, bây giờ mọi người đang bị nhốt ở lầu hai. Chính giữa có một miệng cống sắt không khóa có thể đi vào được”. Trương Minh Vũ nghe vậy trong mắt lập tức hiện lên sự bất lực. Chỉ có thể xuống thôi sao? Tần Minh Nguyệt bình thản nói thêm: "Yên tâm, có tôi ở đây, anh sẽ không sao đâu”. Nói xong, cô ta nhanh chóng đi về phía rìa tòa nhà. Trương Minh Vũ mở to hai mắt nhìn. Nhưng cuối cùng, anh chỉ có thể im lặng thở dài. Không còn giải pháp nào nữa... Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt bắt lấy sợi dây thừng rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của anh. Ừng ực! Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt. Cất bước tiến lên phía trước. Chẳng mấy chốc đã đến bên rìa tòa nhà. Nhìn xuống thì... Trương Minh Vũ lập tức hít một hơi thật sâu! Tuy rằng chỉ là lầu bốn, nhưng… vẫn rất cao. Trương Minh Vũ đã sợ độ cao từ khi còn bé. Nhìn kỹ lại thì vừa đúng lúc Tần Minh Nguyệt đang dần dần biến mất khỏi tầm mắt anh. Đã xuống đến lầu hai! Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay. Phải xuống thật à? Bọn họ đều được đào tạo, còn anh thì chưa thử bao giờ... Đột nhiên, Tần Minh Nguyệt thò đầu ra, nhỏ giọng nói: "Mau đi xuống, do dự nữa sẽ không kịp đâu”. À ừ... Trương Minh Vũ hít sâu một hơi. Cuối cùng, anh chỉ có thể cắn răng kiên quyết nắm lấy sợi dây thừng. Để an toàn, anh quấn dây thừng quanh cổ tay vài vòng. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, anh mới thử di chuyển đến rìa tòa nhà. Cắn răng! Xuống! Tiếp đó, Trương Minh Vũ đạp lên tường rồi bắt đầu chậm rãi nới lỏng dây trên tay. Xuống từng chút một.