Tần Minh Nguyệt thấy vậy thở phào nhẹ nhõm. Trương Minh Vũ di chuyển vô cùng khó khăn. Cơ bản là không dám cúi đầu. Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã ngang bằng với cửa sổ. Phù! Trong lòng Trương Minh Vũ cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Vẫn rất an toàn. Trương Minh Vũ tiếp tục buông tay, di chuyển xuống dưới từng chút một. Chớp mắt đã đến cửa sổ lầu ba. Nhưng... Trương Minh Vũ nhăn mày. Chăm chú nhìn kĩ lại... Một tấm lưng xinh đẹp mượt mà đối diện với anh, một người phụ nữ... thay quần áo? Cái này... Ánh mắt Trương Minh Vũ tràn đầy ngạc nhiên! Mẹ nó, trùng hợp quá đi... Nhưng vào lúc này, người phụ nữ cũng nhìn thấy Trương Minh Vũ trong tấm gương trước mặt... Nhanh chóng xoay người. Bốn mắt nhìn nhau... Ể... Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự lo lắng. Đầu óc nhanh chóng hoạt động! Không đợi người phụ nữa mở miệng, anh đã mở miệng mắng trước: "Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa từng thấy người lau kính hả?" Dứt lời anh nhanh chóng di chuyển. Người phụ nữ rơi vào mơ hồ. Trương Minh Vũ vội vàng biến mất khỏi tầm mắt. Tim của Trương Minh Vũ đập liên hồi! Lúc này, người phụ nữ mới phản ứng lại, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tức giận. "Người đâu! Bên ngoài có người!" Người phụ nữ nhanh chóng mặc quần áo vào và quát lớn! Ngay sau đó, một số chiến sĩ bước vào, nhanh như chớp lao về phía cửa sổ! Tiếng bước chân vang lên. Tia hoảng loạn hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ. Anh tiếp tục tăng tốc. Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp ánh lên sự lo lắng. Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã đến cửa sổ trên lầu hai. Cạch! Bỗng nhiên, cửa sổ lầu ba mở ra. Lòng Trương Minh Vũ thắt chặt. Ngẩng lên nhìn, trùng hợp thấy hai tên chiến sĩ ló đầu ra với đôi mắt dữ tợn. Họ đang lắc lư dây thừng! Trương Minh Vũ bị đong đưa kịch liệt, càng thêm nôn nóng. Tần Minh Nguyệt khẽ kêu lên: "Bắt lấy tay tôi”. Trương Minh Vũ vội vàng đưa tay ra. Nhưng vào lúc này, đột nhiên cơ thể của anh bị kéo lên phía trên. Hả? Trương Minh Vũ sửng sờ. Nhìn kỹ lại mới phát hiện hai chiến sĩ ở bên trên đang kéo dây lên. Mẹ kiếp! Trương Minh Vũ mở to hai mắt, hét lên: "Đừng nhúc nhích! Cao như vậy, tôi sợ đó!" Nhưng mấy chiến sĩ hoàn toàn không quan tâm đến anh. Cơ thể Trương Minh Vũ không ngừng đi lên! Tần Minh Nguyệt cau mày, khẽ quát: "Yên tâm, mau phóng qua đây!" Phóng qua? Trương Minh Vũ đắn đo. Không còn thời gian nghĩ nhiều nữa, đầu anh đã qua thanh trên của cửa sổ. Sắp lên tới rồi!