Cuối cùng, Trương Minh Vũ đành cắn chặt răng, giẫm chân lên bức tường nhanh chóng đung đưa cơ thể. Tần Minh Nguyệt ngồi xổm bên cửa sổ, chuẩn bị đón anh. Ngay sau đó, Trương Minh Vũ bắt đầu lắc lư về phía cửa sổ. Bỗng nhiên buông tay. Kinh hồn bạt vía! Sắc mặt Tần Minh Nguyệt tập trung nghiêm túc, vội vàng đưa tay ra đón. Trong chớp mắt, Trương Minh Vũ đã lao tới trước người Tần Minh Nguyệt. Phù! Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau đó... đột nhiên anh phát hiện cơ thể của mình hình như không có ý dừng lại... Hả? Trương Minh Vũ sửng sốt. Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt cũng hiện lên sự bối rối. Không xong rồi. Dùng quá sức... Lúc Trương Minh Vũ phát giác ra thì... đã quá muộn. Cơ thể Trương Minh Vũ lao thẳng vào người Tần Minh Nguyệt. Cái này... Đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt trừng to. Muốn lùi về sau nhưng không còn kịp, hơn nữa cô ta còn phải đảm phải an toàn cho Trương Minh Vũ. Cuối cùng, cô ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Bịch! Tiếng va chạm năng nề vang lên ngay sau đó. Trương Minh Vũ chỉ cảm thấy một mùi thơm kỳ lạ ập vào mặt mình. Kế đó, cơ thể không trọng lượng. Trương Minh Vũ nhắm mắt lại thầm cầu nguyện trong lòng. Tuyệt đối đừng ngã xuống! Chẳng mấy chốc cơ thể đã ổn định lại. "A!" Bên dưới cơ thể anh truyền đến giọng kêu mềm mại của Tần Minh Nguyệt. Ể... Trương Minh Vũ ngơ ngác. Chậm rãi mở mắt, lúc này anh nhận ra hai người họ đã ngã xuống đất. Ngã vào lầu hai. Giờ phút này... Trương Minh Vũ đang vững vàng đè lên người của Tần Minh Nguyệt! Tần Minh Nguyệt ngã trên mặt đất, sự đau đớn hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta. Ừng ực! Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt. Anh hoàn toàn nằm trên người Tần Minh Nguyệt... Tần Minh Nguyệt trừng to mắt. Bốn mắt nhìn nhau... Trương Minh Vũ lúng túng cười hỏi: "Cô... không sao chứ?" Tần Minh Nguyệt khinh bỉ nhìn anh, nói: "Có thể xuống trước rồi nói chuyện được không?" À... Trương Minh Vũ càng thêm xấu hổ. Anh loay hoay đứng dậy rồi nhanh chóng tránh sang một bên. Tần Minh Nguyệt đứng lên, tức giận nói: "Sao anh ngốc vậy, chưa từng luyện tập hả?" Trương Minh Vũ hết sức bất mãn nói: "Chị đại à, cô nghĩ tôi là chiến sĩ của mình hả? Tôi sợ độ cao như vậy, có bao giờ chơi trò này đâu...” Ơ... Tần Minh Nguyệt cũng sững sờ. Trương Minh Vũ có sức mạnh hơn người, nhưng cô ta quên mất Trương Minh Vũ là người bình thường... Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt nói: "Xin lỗi, tôi quên mất, nói như vậy thì anh cũng biểu hiện không tệ”. Trương Minh Vũ tức giận trợn trắng mắt. Ngẩng đầu nhìn lại… Lúc này mới phát hiện có hơn hai mươi người đàn ông vạm vỡ vai trần đang nhìn họ đầy khiếp sợ. Trương Minh Vũ ngẩn ra.