Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt chậm rãi nói: “Tôi có kẻ thù trong bệnh viện, nếu tôi muốn giết hắn, thì phải làm cách nào đơn giản nhất?” Hả? Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt! Thẳng thắn như vậy sao? Ông lão cau mày cười nói: “Đơn giản sao? Vậy... Chỉ cần bỏ một ít thứ này vào trong lọ thuốc của hắn là được”. Nói xong, ông ấy cầm bút lên viết nguệch ngoạc ra tên thuốc. Trương Minh Vũ hoang mang! Ông lão này rốt cuộc có thân phận gì? Chẳng trách Tần Minh Nguyệt lại đến tìm ông ấy… Chăm chú nhìn kỹ... Cái gì... Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội. Mẹ nó, chữ gì vậy? Ông lão nhanh chóng cầm một tờ giấy, viết ra một tên thuốc khác. Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày hỏi: “Hai loại thuốc này... sẽ không bị ai nghi ngờ đúng không?” Ông lão khôn ngoan mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Hai loại thuốc này khi tách ra sẽ không có ai nghi ngờ”. “Một khi kết hợp lại...” “Hơn nữa, hai loại thuốc này sau khi hấp thụ xong thì máy móc bình thường hoàn toàn không thể phát hiện được”. Dứt lời, ông ấy nở một nụ cười sâu xa. Tần Minh Nguyệt điềm tĩnh nói: “Được, cảm ơn ông”. Nói xong, cô ta cầm hai tờ giấy lên. Xoay người rời đi. Ông lão mỉm cười, lặng lẽ nhìn, không nói một câu nào. Trương Minh Vũ cũng liếc nhìn ông ấy. Rồi mới xoay người đuổi theo. Tần Minh Nguyệt và Trương Minh Vũ nhanh chóng đi đến hành lang. Tần Minh Nguyệt cầm một trong hai tờ giấy đưa ra, nói: “Anh đi mua thuốc này, còn tôi sẽ đi mua loại thuốc còn lại”. Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Tại sao... không ra tay giết luôn?” Tần Minh Nguyệt tức giận lườm mắt, nói: “Anh cho rằng sẽ không có ai bảo vệ Dạ Thập Nhị sao?” “Anh... có thể đánh với mấy người?” Trương Minh Vũ chợt sực tỉnh. Đúng vậy. Dù sao Dạ Thập Nhị cũng là đội trưởng tổ 12 của nhà họ Âu Dương, địa vị rành rành ra đấy. Trương Minh Vũ gật đầu nói: “Được, tôi đi mua ngay”. Dứt lời, anh xoay người rời đi. Không hiểu sao lại có cảm giác mình là sát thủ... Chẳng mấy chốc đã mua thuốc xong, mọi việc điều diễn ra thuận lợi. Tần Minh Nguyệt cầm một lọ thuốc khác trong tay đi tới, vẻ mặt dửng dưng. Trương Minh Vũ cười ha hả hỏi: “Tiếp theo cô muốn làm gì?” Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày hỏi: “Anh... chưa từng giết người đúng không?” À thì... Trương Minh Vũ lúng túng gãi đầu. Tần Minh Nguyệt tức giận nói: “Tìm y tá để đổi thuốc, hiểu không?” Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng! Quả thực... hơi ngốc! Trương Minh Vũ kích động hỏi: “Dạ Thập Nhị ở trong bệnh viện này sao?” Tần Minh Nguyệt gật đầu nói: “Ở đây, đi tìm đi, tôi không thể tham gia được”. “Tôi ở đó chờ anh”. Nói xong, cô ta giơ tay lên chỉ vào một cái ghế dài ở trong góc. Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Được!” Dứt lời, anh lấy lọ thuốc trong tay Tần Minh Nguyệt. Xoay người đi về phía phòng y tá! Đôi mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên một tia sáng, khóe miệng từ từ nhếch lên một nụ cười. Giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Trương Minh Vũ hỏi thăm phòng bệnh của Dạ Thập Nhị. Anh nhanh chóng nhận được câu trả lời. Trương Minh Vũ đi thẳng đến phòng bệnh. Không lâu sau, Trương Minh Vũ đã tới trước cửa phòng. Ở trên hành lang ngoài bệnh nhân thì chỉ còn y tá. Không ít người. Trương Minh Vũ dịch bước chân. Nhìn xuyên qua cánh cửa, anh thấy Dạ Thập Nhị đang ở trên giường bệnh tức giận nói cái gì đó. Có ng thật à? Trương Minh Vũ cau mày. Anh di chuyển tầm mắt, không thể nhìn thấy được rốt cuộc gã đang nói chuyện với ai.