Liếc một vòng xung quanh, anh lặng lẽ ngồi xuống trên chiếc ghế dài ở hành lang, yên lặng chờ đợi.
Suy cho cùng…
Bây giờ anh cần phải xác định y tá nào sẽ đổi thuốc cho gã.
Trương Minh Vũ vô thức trở nên căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên anh làm việc này!
Đột nhiên cánh cửa mở ra.
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày lại.
Chăm chú nhìn kỹ, anh thấy một y tá mặc áo blouse trắng bước nhanh ra ngoài.
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Vừa nãy Dạ Thập Nhị nổi giận với cô ta sao?
Sau khi cân nhắc, Trương Minh Vũ đuổi theo sau!
Anh nhìn thấy y tá đi vào phòng y tá với dáng vẻ cực kỳ tức giận.
Chắc chắn là cô ta.
Khóe miệng Trương Minh Vũ nở nụ cười.
Nhưng...
Làm gì tiếp theo đây?
Trương Minh Vũ nhanh chóng suy nghĩ.
Tuy nhiên còn chưa suy nghĩ được gì, anh đã thấy y tá nổi giận đùng đùng đi ra.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Bước nhanh đuổi theo!
Theo dõi một lúc mới phát hiện ra cô y tá đang đi về hướng nhà vệ sinh.
Trương Minh Vũ cảm thấy thất vọng không thôi.
Y tá đi vào nhà vệ sinh.
Trương Minh Vũ lặng lẽ chờ ngoài cửa.
Bắt chuyện kiểu gì đây?
Anh chợt nghĩ đến Hàn Quân Ngưng.
Nếu là một sát thủ chuyên nghiệp, ở trong tình huống như thế này thì nên làm gì?
Anh chưa kịp nghĩ nhiều, cô y tá đã bước ra.
Trương Minh Vũ cắn chặt răng tiến lên phía trước!
Cô y tá bất mãn nhíu mày, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Mới bắt đầu đã không suôn sẻ rồi!
Trương Minh Vũ lịch sự hỏi: “Xin chào chị y tá, cho tôi hỏi khoa điều trị nội trú ở đâu vậy?”
Thấy vậy, cô y tá giãn chân mày đang nhíu chặt ra một chút.
Lịch sự hơn.
Một lúc sau y tá mới nhẹ giọng trả lời: “Ở đây đều là khoa nội trú, hai lầu phía trên cũng vậy”.
Mắt Trương Minh Vũ sáng lấp lánh, cười toe toét nói: “Cám ơn chị y tá, tôi không ngờ trong bệnh viện lại có một y tá xinh đẹp như chị”.
“Người lại còn tốt nữa chứ!”
Y tá hơi sửng sốt.
Khóe môi nở ra nụ cười, nói: “Xinh đẹp hả? Miệng lưỡi của anh ngọt quá đấy”.
Tâm trạng buồn bực của cô ta đã giảm đi rất nhiều!
Thấy vậy, Trương Minh Vũ mỉm cười tiếp tục nói: “Tất nhiên là xinh đẹp rồi, chị là y tá đẹp nhất mà tôi từng gặp”.
“Bệnh nhân nào được chị phục vụ thì phải thắp nhang cảm ơn tổ tiên nhỉ”.
Ha ha ha!
Dứt lời, cô y tá che miệng cười duyên.
Tiếng cười của sự vui vẻ!
Gương mặt cô y tá ngập tràn nụ cười, nói: “Anh thật biết cách nói chuyện, nếu tất cả bệnh nhân đều giống như anh thì y tá bọn tôi đã thoải mái hơn nhiều rồi”.
Trương Minh Vũ cau mày.
Vào việc chính!
Trương Minh Vũ nhanh chóng tỏ ra vẻ kinh ngạc nói: “Cái gì? Chị xinh đẹp đáng yêu thế này... không phải vẫn có người làm khó chị đấy chứ?”
Y tá hừ một tiếng: “Không chỉ làm khó thôi đâu, có người còn mắng tôi nữa!”
“Tức chết mất, nếu tôi không phải là y tá thì tôi sẽ...”
Không nói thì khó chịu!
Nhưng dù vậy, những lời sau đó cũng không được nói ra.