Thấy vậy, cô y tá nở nụ cười trên môi nói: “Ồ không cần đâu, tôi chỉ đang trút giận thôi”. “Nói chuyện với anh một hồi, cơn giận của tôi đã nguôi đi rất nhiều!” Trương Minh Vũ vội vàng nói: “Vậy sao được, tôi không đành lòng nhìn chị bị bắt nạt, chúng ta đi tìm hắn đi!” Y tá bật cười nói: “Anh đúng là một người chính trực, nhưng thật sự không cần đâu”. Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng: “Nếu không... Lần sau tôi sẽ đi cùng chị, nếu hắn ta còn dám bắt nạt chị thì tôi sẽ dạy dỗ hắn!” “Dù sao chúng ta cũng không quen biết, nên sẽ không liên lụy tới chị”. “Hơn nữa tôi cũng là bệnh nhân, chẳng ai làm gì được tôi!” “Được không?” Có triển vọng!Đây… Vừa dứt lời, trong mắt y tá hiện lên vẻ do dự. Quả thật là có lý… Trương Minh Vũ nói tiếp: “Yên tâm đi, dù sao chúng ta cũng không quen”. “Thế nào? Chị không muốn trút giận sao?” Y tá động lòng. Một lúc lâu sau mới nói: “Ừ, lát nữa anh đi với tôi nhé”. Dứt lời, ánh mắt cô ta lại lóe lên vẻ tức giận. Sao lại không muốn trút giận chứ? Trương Minh Vũ mừng rỡ hỏi: “Vậy bao giờ thì mình đi?” Y tá cũng phấn khích đáp: “Đi ngay đây, tôi phải đi làm thuốc cho người khác, phải lát nữa mới đi”. Làm thuốc? Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng. Nếu như thế… Trương Minh Vũ cực kỳ phấn khích nói: “Được, vậy tôi đi theo chị”. Y tá gật đầu. Thành công! Trương Minh Vũ cong môi nở nụ cười đắc ý. Chẳng mấy chốc, y tá xoay người đi đến phòng điều chế thuốc. Trương Minh Vũ lặng lẽ đi theo. Y tá nhanh chóng chuẩn bị xong các vật dụng truyền dịch, sau đó đi vào phòng y tá. Bên trong chỉ có vài người đang nói chuyện phiếm. Trương Minh Vũ xuất hiện cũng không khiến người khác chú ý. Không lâu sau, cô y tá bắt đầu làm thuốc. Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe sáng. Đây là cơ hội tốt. Đưa mắt lướt nhìn một vòng, vừa lúc nhìn thấy một đống ống tiêm đã dùng được đặt trong chiếc hộp ở đằng sau. Trương Minh Vũ nhếch môi. Lặng lẽ tiến đến gần, cầm một cái trong đó lên. Anh dịch bước chân, quang minh chính đại bắt đầu rút thuốc trong lọ vào trong ống tiêm. Chẳng mấy chốc, hai loại thuốc hòa làm một. Trương Minh Vũ sợ vẫn chưa hòa tan hoàn toàn, còn cố ý lắc ống tiêm. Quay đầu lại nhìn… Mấy y tá đó cũng không hề chú ý đến anh. Hoàn toàn không bị phát hiện. Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật. Dễ dàng vậy sao? Trương Minh Vũ lặng lẽ cất lọ thuốc đi. Ống tiêm được giấu trong tay áo. Không lâu sau, y tá từ bên trong bước ra. Trương Minh Vũ cười nói: “Đi thôi”. Y tá gật đầu. Một lúc sau, hai người đi tới phòng bệnh của Dạ Thập Nhị. Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng, cười nói: “Tôi cầm giúp chị, vừa lúc tôi cũng có lý do để đi vào”. Y tá sửng sốt. Một lúc sau mới gật đầu cười nói: “Được thôi”. Dứt lời, cô ta đưa bình truyền dịch trong tay cho Trương Minh Vũ. Trương Minh Vũ mừng rỡ. Đến tay rồi! Anh cầm lọ thuốc, bước chân vô thức chậm lại. Đi ở đằng sau y tá.