Lấy ống tiêm được giấu trong tay áo ra, sau đó nhanh chóng bơm nước thuốc vào trong bình truyền dịch. Động tác cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc đã xong. Trương Minh Vũ vứt ống tiêm vào trong thùng rác bên cạnh. Trái tim đập thình thịch, tay run cả lên. Đã xong! Ngay sau đó một vấn đề hiện lên trong đầu Trương Minh Vũ. Đây… gọi là ám sát thật sao? Sao… giống đùa vậy… Cuối cùng Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều nữa, dù sao đạt được mục đích là được. Chẳng mấy chốc hai người đi đến trước cửa phòng bệnh. Trương Minh Vũ cong môi cười nói: “À phải rồi, hay là một mình chị vào đi, nếu không… hắn sẽ biết chúng ta quen nhau đấy”. Hả? Y tá do dự một lúc, sau đó mới nới: “Có lý, được rồi, vậy tôi vào trước”. Trương Minh Vũ gật đầu. Sau đó sắc mặt y tá đột nhiên trở nên lạnh nhạt. Cô ta cầm thuốc đi vào. Khóe môi Trương Minh Vũ dần lộ ra nụ cười. Như vậy… là thành công rồi à? Thậm chí anh còn có cảm giác không thể tin được. Sau đó nghiêng tai lắng nghe. Theo lý thì bây giờ Trương Minh Vũ hoàn toàn có thể đi khỏi đó. Dù sao… cũng đã xử lý xong chuyện. Nhưng… dù sao cũng đã đồng ý với y tá đó, vẫn nên đợi một lúc. Trương Minh Vũ đứng đó đợi. Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên. Trương Minh Vũ nhướng mày. Ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc nhìn thấy y tá sải bước đi ra. Mặt đầy vẻ nản lòng. Ơ kìa... Trương Minh Vũ ngờ vực hỏi: “Sao thế? Sao chị không gọi tôi?” Y tá bĩu môi, bất mãn nói: “Tên khốn kiếp đó ngủ rồi”. Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật. Ngủ rồi à? Vậy… Cuối cùng Trương Minh Vũ vẫn kiềm chế cảm xúc muốn xông vào đánh gã. Dù sao… cũng đã xử lý xong. Trương Minh Vũ bất lực nói: “Được rồi, xem ra chỉ đành để lần sau vậy”. Y tá gật đầu. Vốn dĩ trước đó đã hết giận rồi nhưng sau khi nhìn thấy Dạ Thập Nhị thì cơn giận lại bùng lên. Trương Minh Vũ để lại cách thức liên lạc. Sau đó y tá rời đi. Trương Minh Vũ lại nhìn vào trong phòng bệnh, khóe môi nở nụ cười. Dạ Thập Nhị, đây là báo ứng của mày. Nhưng anh vừa quay người đi thì nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ vest đi đến từ phía đối diện. Trương Minh Vũ nhíu mày. Nhanh chóng xoay người. Giả vờ như chưa có gì xảy ra, sải bước đi về phía trước. Cũng may người đàn ông không phát hiện ra anh. Lúc đi đến cuối hành lang, Trương Minh Vũ quay đầu lại nhìn, vừa lúc nhìn thấy người đàn ông mặc đồ vest đi vào trong. Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngạc nhiên. Thật sự bảo vệ Dạ Thập Nhị ư? Trương Minh Vũ cong môi, lẩm bẩm: “May mà không ra tay, vẫn là cách này khá thoải mái”. Dứt lời, anh nhìn chằm chằm một hồi. Xoay người rời đi. Một tiếng hét đau đớn bỗng vang lên: “A!” Như thấu tận chân trời. Mọi người trong cả tầng lầu đều giật mình. Trương Minh Vũ nhíu mày. Nhìn theo nơi phát ra tiếng, lúc này mới nhận ta hình như giọng này phát ra từ trong phòng bệnh của Dạ Thập Nhị. Hơn nữa giọng này… là của Dạ Thập Nhị? Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngờ vực. Lẽ nào… thuốc đã có tác dụng? Nhanh thế sao? “A!”