Sắc mặt Lục Thiên Long u ám, trầm giọng nói: "Bà Chương, chính là thằng ranh này!"
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Trong vô thức anh đã đạt đến được vị trí này.
Đường đường là gia chủ nhà họ Lục lại chẳng làm gì được anh.
Bà Chương liếc mắt đánh giá.
Bà ta nhếch mép cười khinh bỉ, lẩm bẩm: "Cậu nhóc, tôi sẽ không làm khó cậu, cho cậu thời gian năm phút để giở bỏ hết mấy cái băng chó má vớ vẩn trên quảng trường”.
"Hết thời gian... thì đừng trách tôi không khách khí!"
Nói xong, trên mặt bà ta lộ vẻ đắc ý.
Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng.
Hóa ra là chuyện này!
Lâm Kiều Hân khẽ cau mày, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ tức giận.
Lục Chính Đình hơi nheo mắt lại, hét lớn: "Đừng giả bộ hồ đồ ở đây nữa! Chuyện cắt băng khai trương cửa hàng mới ở quảng trường đằng kia, mày không biết sao?"
"Cửa hàng đó của mày đã đe dọa nghiêm trọng kinh tế của nhà họ Lục bọn tao!"
"Mau cút khỏi đây!"
Cái gì?
Vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt!
Các nhân viên của tập đoàn Chu Thị cũng bị kinh hãi!