Tần Minh Nguyệt cúi đầu xuống, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự phức tạp. Càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Dù gì... Tần Minh Nguyệt thở dài. Tâm tư của Trương Minh Vũ giờ không ở nơi này. Im lặng nhìn ra bên ngoài. Thật lâ sau, Trương Minh Vũ vũ mới nhăn mày hỏi: “Chúng ta nên rời đi rồi nhỉ?” Hả? Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt hiện lên sự nghi ngờ. Trương Minh Vũ từ tốn nói: “Cơn mưa này không hề ảnh hưởng đến việc bọn chúng tìm kiếm chúng ta”. Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt lộ ra vẻ bất lực. Đang nghĩ cái gì vậy trời! Chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên.... Tần Minh Nguyệt nói: “Được, chúng ta đi thôi”. Trương Minh Vũ gật đầu. Sau đó cầm theo mấy con thỏ đã bắt được, đi ra khỏi hốc cây. Tần Minh Nguyệt lặng lẽ đi theo. Sau cơn mưa, bên trong khe núi rất mát mẻ. Thậm chí còn có hơi lạnh. Mưa phùn tạt vào người còn lạnh hơn! Sau khi Tần Minh Nguyệt đi ra ngoài, cảnh giác nhìn xung quanh. Trong mắt của Trương Minh Vũ đầy nghiêm túc. Khi chắc chắn đã an toàn, anh lấy lá cây che hốc cây lại, sau đó mới rời đi. Trước mặt là rừng thông. Cảnh vật ở xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi. Nếu không phải là đang bị kẻ thù đuổi bắt, thì khoảnh khắc này có thể xem là rất tuyệt vời. Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn về phía trước, vẫn là rừng cây trải dài vô tận, không nhìn thấy bìa rừng! Khi nào mới đi ra khỏi đây? Trương Minh Vũ cau mày hỏi: “Người của cô không đón được cô, liệu họ có đi tìm cô không?” Tần Minh Nguyệt lắc đầu nói: “Bọn họ... không thể vào Tĩnh Châu”. Trương Minh Vũ vỗ trán. Quên mất... Vậy... không có cách đi ra ngoài thật sao? Chỉ có thể đi bộ thôi à? Tần Minh Nguyệt cúi đầu yên lặng, khẽ nói; "Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ dẫn anh ra ngoài”. “Chỉ là... khó tránh khỏi sẽ phải chịu khổ một chút”. Giọng nói chứa đầy áy náy. Trong ánh mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực. Một lúc sau mới lên tiếng: “Không sao, chỗ này có cảnh đẹp, lại có người đẹp ở bên cạnh, cũng có thể xem là một chuyến đi hiếm có”. Nói xong, anh cười toe toét. Nghe thấy thế, cơ thể của Tần Minh Nguyệt như căng cứng, một cảm giác thật khó miêu tả. Một lúc sau mới mỉm cười trả lời: “Cảm ơn”. Trương Minh Vũ lắc đầu cười thầm. Tần Minh Nguyệt ngẩng đầu lên nói nhỏ: “Nếu vậy thì hãy để người đẹp này giúp anh vẽ thêm một ít màu sắc cho chuyến đi này”. Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Màu sắc gì cơ?” Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt lóe lên một tia sáng, cười nói: “Đừng vội, anh sẽ biết sớm thôi”. Ơ kìa...