Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 2193



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ tức giận trợn mắt.  

Vớ vẩn..  

Hai người từ từ đi dọc theo rừng thông.  

Thật thảnh thơi.  

Sau lưng vẫn không có tiếng động nào.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự nghi ngờ.  

Chưa đuổi tới nữa sao?  

Đột nhiên giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Tôi đói rồi”.  

Trương Minh Vũ tròn mắt hậm hực.  

Hai người nhanh chóng ngồi xổm xuống dưới gốc một cái cây lớn.  

Hai người lấy thỏ ra rồi chia nhau ăn.  

Tần Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Có biết bây giờ là màu gì không?”  

Trong mắt của Trương Minh Vũ hiện lên vẻ hoang mang.  

Nhìn một vòng xung quanh....  

Có cái gì đâu....  

Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Màu gì vậy?”  

Tần Minh Nguyệt hơi cau mày, nghi ngờ hỏi: “Anh có phải là đàn ông không vậy?”  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Liên quan đến nhau à?  

Tần Minh Nguyệt trừng mắt nói: “Để xem khi nào anh mới phát hiện ra”.  

Ơ...  

Trương Minh Vũ không nói nên lời.  

Đang nói cái gì vậy trời?  

Tần Minh Nguyệt ăn tiếp, nhưng khóe môi đang từ từ nở một nụ cười.  

Thật lâu sau mới lẩm bẩm: “Vẫn là trai tân à?”  

Phụt!  

Nghe xong câu này, Trương Minh Vũ cảm thấy tức giận đến nỗi suýt hộc máu.  

Trai tân?  

Có liên quan hả?  

Gương mặt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt nở ra một nụ cười.  

Có tật giật mình...  

Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt nhìn, thật sự không biết phải nói gì.  

Sau đó, cả hai ăn xong và tiếp tục lên đường.  

Mặc dù là mưa phùn, nhưng một lúc sau cả người của Trương Minh Vũ đều ướt nhẹp.  

Nước nhỏ từ tóc xuống...  

Cái quan trọng nhất là trời có hơi lạnh...  

Trương Minh Vũ hơi hoài nghi, hỏi: “Bọn chúng chậm như vậy sao? Khi nào mới đuổi kịp chứ?”  

Tần Minh Nguyệt không vui nói: “Không đuổi kịp không phải tốt hơn sao?"  

Dứt lời cô ta đưa tay lên quệt nước mưa trên mặt.  

Cũng đúng...  

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười.  

Đi tiếp về phía trước.  

Hai người nhanh chóng đi tới bìa của khu rừng thông.  

Trước mặt... lại xuất hiện một khung cảnh giống như rừng mưa nhiệt đới, cây cối rậm rạp!  

Trương Minh Vũ ngập ngừng hỏi: “Chúng ta... có đi tiếp không?”  

Nơi này cũng không được an toàn lắm...  

Tần Minh Nguyệt bình tĩnh nói: “Chúng ta không còn đường nào để đi nữa, chỉ có thể tiến lên phía trước thôi”.  

Nói rồi, cô ta bước về phía trước.  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên sự bất lực.  

Đúng là như vậy...  

Hai người tiếp tục đi về phía trước.