Tới tận bây giờ hắn ta vẫn không thể hiểu nổi tại sao Trương Minh Vũ lại có thể quen biết được sếp Chu!
Nhưng sau một hồi do dự, hắn ta vẫn chỉ có thể lạnh lùng đáp: “Không cần!”
Trương Minh Vũ mỉm cười bước vào trong công ty.
Anh nhìn quanh một vòng, không khỏi hâm mộ năng lực quản lý của Trần Đại Phú. Cả công ty đều được sắp xếp đâu vào đấy, không gian vô cùng yên tĩnh!
Anh không có gì phải vội, lững thững đi một vòng quanh sảnh lớn ở tầng một.
Bởi vì anh không có chút kinh nghiệm gì nên loanh quanh ở đây cũng có thể học được không ít thứ.
Trong lúc không để ý, anh đi vào một cái hành lang.
Hai bên hành lang là đủ các kiểu văn phòng.
Ngay khi anh đi tới cửa phòng nhân sự thì nghe thấy tiếng hô hoán: “Trưởng phòng Trần! Ông… ông làm gì vậy?”
Anh giật mình sửng sốt.
Đây là giọng nói của một cô gái tràn đầy hoảng sợ.
Anh quay sang trông thấy cửa phòng khép hờ.
Ngay sau đó, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Cô nhóc, cô đến phỏng vấn vào vị trí lễ tân của bọn tôi còn gì? Đương nhiên tôi phải kiểm tra cơ thể của cô xem có khuyết điểm gì không rồi”.
Anh trợn tròn mắt.
Lễ tân với khuyết điểm trên cơ thể thì liên quan quái gì đến nhau?
Cô gái kia hốt hoảng hét lên: “Trưởng phòng Trần, tôi… ông xem sơ yếu lý lịch của tôi là được àm?”
Giọng nói ồm ồm nghiêm nghị kia lại vang lên: “Đừng sợ, chỉ cần cô để tôi kiểm tra một chút, tôi hứa sẽ cho cô trúng tuyển, được không?”
Đe doạ trắng trợn!
Anh lập tức nổi giận đùng đùng.
Thực ra anh vốn cũng chẳng tốt bụng gì, thế nhưng trong đầu anh cứ hiện lên hình ảnh của Lâm Kiều Hân.
Nếu cô gặp phải chuyện này…
Lửa giận trong anh dần bùng nổ.
Không ngờ trong công ty của Trần Đại Phú loại có loại cặn bã như vậy!
Cô gái kia cuống quýt nói: “Trưởng phòng Trần, tôi… tôi không phỏng vấn nữa! Tôi còn bận việc khác, xin phép đi trước!”
Thế nhưng trưởng phòng Trần đã sải bước tới trước mặt cô gái kia, châm chọc nói: “Cô nghĩ tập đoàn Đại Phú chúng tôi là nơi cô thích đến phỏng vấn thì đến, không thích thì bỏ à?”