Tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều trở nên đờ đẫn! Có thể khiến Chung Tử Kính phải chủ động xin lỗi… Cả Hoa Châu này có mấy ai làm được? Hồi lâu sau, anh ta đành phải cố nén giận, gằn giọng nói: “Xin lỗi anh”. Rõ ràng giọng điệu đã hoà hoãn hơn nhiều. Trương Minh Vũ bật cười xua tay nói: “Không sao, tôi cũng không bị thương gì. Lần này tha cho anh đấy, sau này chú ý hơn là được”. Chung Tử Kính căm hận nắm chặt tay lại! Ba người đang nằm la liệt trên mặt đất đều nổi giận đùng đùng, hai mắt như sắp bốc hoả! Trương Minh Vũ không bị thương, nhưng bọn họ bị đánh tơi bời! Lát sau, đám người trên tầng hai lục tục đi xuống cầu thang. Bọn họ đều là chủ các gia tộc tiếng tăm lừng lẫy của Hoa Châu. Anh nhìn quanh một lượt nhưng chẳng thấy bóng dáng Tô Mang đâu. Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã bị Long Tam kéo ra khỏi khách sạn. Hàn Thất Thất vẫn luôn dán chặt mắt lên người Trương Minh Vũ. Trong đôi mắt xinh đẹp của cô toả sáng rực rỡ! Một lúc lau, cô ta nhếch miệng nở nụ cười tràn đầy hứng thú, khẽ lẩm bẩm: “Anh chàng này… thú vị đấy”. Đột nhiên có ba tiếng hô hoán vang vọng khắp sảnh: “Con trai! Con bị làm sao vậy?” Ba người họ đồng loạt hét ầm lên. Thế nhưng Trương Minh Vũ lại không hề hay biết. Anh bị Long Tam lôi thẳng ra khỏi khách sạn. Anh đang định lên tiếng dò hỏi. Thì nghe thấy Long Tam thản nhiên nói: “Tiến bộ nhanh đấy. Hai người kia không dễ đối phó đâu”. Không dễ đối phó mà còn bị anh ta một đòn diệt sạch… Trương Minh Vũ buồn bực trừng mắt lườm anh ta: “Anh đang tự dát vàng lên mặt mình đấy à…” Long Tam lại nghiêm túc giải thích: “Hai người họ đều là lính đặc chủng giải ngũ. Cậu chống đỡ được lâu như vậy là tốt lắm rồi”. Thật sự là lính đặc chủng cơ à? Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt, lòng thầm vui vẻ. Anh tiến bộ rồi sao?