*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trải qua mấy trận ẩu đả, anh càng khao khát nâng cao thực lực. Hai người đi tới chiếc Mercedes màu đen. Sau khi ngồi vào trong, Trương Minh Vũ mới phát hiện Tô Mang đã ngồi sẵn ở hàng ghế sau. Long Tam nhanh chóng lái xe rời đi. Tô Mang mỉm cười khen ngợi: “Em trai giỏi lắm. Chỉ trong thời gian ngắn đã tiến bộ rất nhiều”. Anh sững sờ hỏi: “Chị cũng là camera giám sát chạy bằng cơm đấy à?” “Camera gì cơ?” Tô Mang nghi hoặc hỏi. Anh bật cười xua tay, tìm cách đổi chủ đề: “Bây giờ chúng ta đi đâu thế chị?” Ánh mắt Tô Mang loé sáng. Cô ấy dịu dàng nói: “Mai chị phải đi rồi. Hôm nay em nên ở bên chị mới phải chứ?” Trương Minh Vũ không chút do dự đáp: “Đương nhiên rồi!” Tô Mang hài lòng cất tiếng nói: “Thế còn tạm được. Chúng ta đi ăn gì đó ngon ngon đi”. Ăn ngon? Anh ngơ ngác không hiểu cô ấy định đưa mình đi đâu. Trên đường đi, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm. Anh không hề dò hỏi cô ấy chuyện trên tầng. Anh biết nếu Tô Mang muốn nói thì đã nói từ lâu rồi. Chiếc xe chậm rãi đỗ lại. Sau khi xuống xe, anh choáng váng. Đây là nhà hàng kiểu gì vậy? Anh quan sát một lượt, không nhìn ra được biển hiệu gì liên quan tới nhà hàng ở đó. Chỉ có một biển hiệu ghi một hàng chữ tiếng Anh, Trương Minh Vũ đọc không hiểu. Tô Mang kéo anh đi thẳng vào bên trong. Vừa mới bước vào, anh đã cảm thấy bầu không khí bên trong nhà hàng cực kỳ quái dị. Toàn bộ nội thất đều được trang trí bằng pha lê trong suốt, đến cả vách tường cũng không thấy được. Cảm giác trống trải bao trùm. Bên trên viên đá pha lê khảm đá quý màu xanh lam chói mắt, trông rất hài hoà. Xem ra anh vẫn còn nhiều điều không biết lắm… Anh bất đắc dĩ lắc đầu, thầm thở dài một tiếng. Tô Mang vội vàng kéo anh ngồi vào bàn ở gần cửa sổ.