Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 470: Mười một giờ?



“Hơn nữa nơi tổ chức tiệc ăn chính là khách sạn Hồng Thái của cậu!”  

Nghe thấy thế, anh không khỏi ngẩn người.  

Trùng hợp vậy sao?  

Đây là… cố ý thì đúng hơn!  

Anh xem qua tài liệu, trong lòng cũng hưng phấn hẳn lên.  

“Có thể điều tra được bọn họ hẹn nhau mấy giờ gặp mặt ở khách sạn không?”, anh cười hỏi, lòng tràn ngập chờ mong!  

Nếu có thể đoạt được Marmart về tay chẳng khác nào tước mất một nửa sức chiến đấu của nhà họ Dịch!  

Lý Tuấn Nhất ngượng ngùng lên tiếng: “Anh là chủ tịch của khách sạn Hồng Thái cơ mà. Chắc chắn bọn sẽ phải đặt bàn trước, anh chỉ cần tra một chút là biết ngay”.  

Bấy giờ anh mới vỗ đầu một cái bừng tỉnh.  

Anh đang định gọi điện đi thì lại nhận được một cuộc gọi đến.  

Người gọi tới lại là Lâm Kiều Hân!

Trương Minh Vũ trầm ngâm hồi lâu mới chịu ấn nghe máy.  

Giọng nói lo lăắng của Lâm Kiều Hân lập tức vang lên: “Trương Minh Vũ? Anh tỉnh lại rồi hả? Anh có sao không?”  

Lời nói mang theo vẻ sốt sắng.  

Anh hơi ngẩn người.  

Anh vẫn chưa thể thích ứng nổi với… một Lâm Kiều Hân khác biệt như vậy.  

“À… ha ha, tôi không sao đâu, chỉ bị thương nhẹ thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn”, anh tươi cười đáp lại.  

Lâm Kiều Hân thở phào một hơi, áy náy nói: “Xin lỗi anh. Nếu không phải vì tôi anh đã không bị như vậy. Mẹ tôi còn nói quá đáng với anh …”  

Thình thịch…  

Trái tim anh đột nhiên đập loạn nhịp, từ đáy lòng xuất hiện một cảm giác khó tả.  

Một lúc lâu sau, anh mới khẽ cười an ủi: “Không sao đâu, tôi quen rồi”.  

Chỉ một câu nói bình thản lại khiến sự áy náy trong cô càng thêm sâu đậm.  

Mãi sau đó, cô mới nói tiếp: “Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh một bữa”.  

Mặc dù vẫn là giọng nói lạnh lùng như trước kia nhưng thái độ đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ.  

Trương Minh Vũ cười khanh khách sảng khoái đáp: “Được thôi”.  

Sau khi hẹn xong thời gian, Lâm Kiều Hân cũng quay trở về với công việc bận rộn ở công ty.  

Anh đặt điện thoại xuống, tâm trạng vô cùng vui vẻ.  

Anh tìm kiếm số điện thoại của thư ký Ngô rồi gọi cho cô ấy một cuộc.  

Thư ký Ngô nhanh chóng tra ra được thời gian dùng cơm của nhà họ Dịch. Bọn họ hẹn nhau vào mười một giờ trưa.  

Mười một giờ?  

Anh nhếch miệng cười lạnh, thầm nghĩ vẫn còn nhiều thời gian chuẩn bị nên không cần quá vội vàng.  

Hành động lần này sẽ quyết định anh có thể cướp được nhà họ Dịch về tay hay không!  

Đúng lúc nhà họ Dịch và Marmart lại hẹn gặp nhau để gia hạn hợp đồng, chẳng phải là ý trời đây sao?