Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 480: Hết cách rồi, tại ông ta không có con gái!



Ông ta không chút do dự dẫn theo chàng thư ký điển trai đi ra khỏi phòng Vip.  

Trương Minh Vũ không nhịn được rùng mình một cái.  

Anh cũng không dám chậm trễ vội vàng bước ra ngoài.  

Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa cũng theo sát phía sau.  

Lý Tuấn Nhất nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, ánh mắt loé lên tia sáng!  

Cho dù là vì trúng độc nên mới đi theo anh nhưng hắn vẫn cảm thấy quyết định này của mình là rất đúng đắn!  

Hắn nhanh chóng phấn khích đi theo!  

Trong căn phòng chỉ còn lại người nhà họ Dịch và các cậu ấm nhà giàu phe bọn họ.  

Cả đám người ngơ ngác nhìn nhau, không ai nói lời nào.  

Sắc mặt của Dịch Bác Văn lại càng trở nên âm trầm!  

Sau khi ra khỏi phòng, Trương Minh Vũ chợt dừng bước.  

Anh quay lại mỉm cười cảm kích nói: “Hôm nay nhờ có chủ tịch Trần và chú Hàn hỗ trợ nên mới thuận lợi như vậy, nếu không tôi chưa chắc đã đoạt được mối làm ăn này”.  

Trần Đại Phú nhếch miệng cười nói: “Cậu Minh Vũ nói gì thế? Được giúp đỡ cậu là niềm vinh hạnh của tôi mà”.  

Lý Tuấn Nhất vừa mới bước ra đã nghe thấy rõ mồm một từng câu từng chữ, suýt không giữ nổi bình tĩnh!  

Hai mắt Hàn Thiên Hoa sáng rực lên. Ông ta cười nói: “Minh Vũ à, cháu với Thất Thất nhà chú đã vậy rồi mà còn khách sáo với chú nữa hả? Gặp khó khăn gì cứ nói với chú”.  

“Đừng nói là một khoản đầu tư nho nhỏ, cháu cứ đối tốt với Thất Thất đi. Sau này sản nghiệp của chú đều giao cho cháu hết!”  

“Ha ha ha!”  

Dứt lời, ông ta còn giả bộ vô tình liếc nhìn Trần Đại Phú đang đứng bên cạnh.  

Nếu so về quan hệ thân thiết với Trương Minh Vũ thì ông ta thắng là cái chắc!  

Lý Tuấn Nhất kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, quên cả hít thở.  

Hắn… vừa nghe thấy gì vậy?  

Trần Đại Phú hung hăng trợn mắt nhìn ông ta nhưng cũng không nói lời nào.  

Hết cách rồi, tại ông ta không có con gái!  

Hàn Thất Thất buồn bực nói giọng hờn dỗi: “Bố nói gì thế hả? Sao lại nói là…”  

Nói tới đây, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta đã đỏ bừng.  

Hàn Thiên Hoa lại càng vui vẻ phấn khởi.  

Trần Đại Phú bị chọc tức, gượng cười nói: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây. Có gì cần giúp cậu cứ gọi cho tôi nhé”.  

Anh gật đầu cười đáp lại.  

Ông ta trừng mắt lườm Hàn Thiên Hoa một cái rồi mới kiêu ngạo cất bước rời đi.  

Hàn Thiên Hoa lại càng vui sướng: “Thế chú cũng đi đây. Có chuyện gì cứ nói với Thất Thất nhà chú”.  

“Tối nay cháu nhớ về nhà chú ăn cơm với con bé nhé. Chú phải uống với cháu vài ly mới được!”  

Anh mỉm cười đáp lại: “Vâng ạ, có thời gian nhất định cháu sẽ đến uống với chú vài ly”.  

Ông ta gật đầu tỏ vẻ hài lòng.  

Ông ta nhìn Hàn Thất Thất rồi lại nhìn sang Trương Minh Vũ, ánh mắt tràn ngập yêu thích!  

Ông ta sảng khoái cười phá lên rồi mới ung dung rời đi.  

Anh bất lực lắc đầu.