*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến lúc ngẩng đầu lên, anh thấy gương mặt của Hàn Thất Thất đã đỏ ửng. Anh cũng ngây ngẩn cả người. Không ngờ cô ta… cũng có lúc e thẹn như vậy! Anh im lặng một lúc rồi mới cất tiếng nói: “Tuấn Nhất à, anh về phòng làm việc của tôi chờ đi. Hai chúng tôi sẽ đi bàn chuyện hợp tác”. Bấy giờ Lý Tuấn Nhất mới bừng tỉnh khỏi cơn mê man, vô thức đáp: “Hả… được thôi”. Trương Minh Vũ cũng không chút do dự dẫn theo Hàn Thất Thất đi thẳng vào trong thang máy. Hàn Thất Thất cử động cơ mặt một lúc mới khôi phục lại vẻ mặt bình thường. Thế nhưng vẫn chưa thể giảm bớt sắc đỏ trên mặt. Cô ta ngạo nghễ nói: “À còn… anh đừng có nghe mấy lời vớ vẩn bố tôi vừa nói. Ông ấy ngày càng hồ đồ, suốt ngày nói lung tung”. Anh lúng túng cười đáp: “Tôi biết rồi”. Biết rồi? Vẻ mặt cô ta lập tức trở nên giận dữ, trong lòng cảm thấy khó chịu lạ thường. Còn tại sao lại khó chịu… chính cô ta cũng không biết rõ… Hai người họ nhanh chóng đi tới cửa phòng họp. Trong phòng, Lý Trung Sơn đang lặng lẽ ngồi trên ghế đánh giá xung quanh. Sao lại rộng như vậy… Ông ta bĩu môi một cái, có vẻ như đang rất thất vọng. Nam thư ký điển trai cung kính đứng ở phía sau. Thư ký Ngô cũng lặng lẽ đứng chờ ở bên cạnh. Trương Minh Vũ lập tức dẫn theo Hàn Thất Thất bước vào. Thấy thế, Lý Trung Sơn khẽ cau mày, ánh mắt tràn đầy hưng phấn nhiệt tình gọi: “Chàng trai trẻ tới rồi đấy à”. Giọng nói này… Lòng anh lạnh toát, thế nhưng ngoài mặt vẫn cố gượng cười đáp: “Tôi đây, sếp Lý cứ ngồi đi”. Ông ta lại ngồi xuống. Anh lẳng lặng ngồi ở ghế đối diện ông ta, trên mặt treo nụ cười lịch sự. Đột nhiên, ông ta cong tay ra lệnh: “Được rồi, cậu ra ngoài đi”. Nam thư ký theo sau sững sờ, vội vàng quay lưng đi ra khỏi phòng họp. Điều này khiến anh sững sờ. Ra ngoài làm gì? Nhất là khi đối diện với ánh mắt chứa đầy tình ý của Lý Trung Sơn, cả người Trương Minh Vũ đều không kìm được rùng mình một cái! Da gà da vịt đều nổi hết lên! Mẹ nó! Buồn nôn chết mất! Anh cười khan một tiếng: “À… ha ha, không cần đâu. Để bọn họ ghi chép lại giúp chúng ta”. Vẻ tươi cười trên mặt Lý Trung Sơn lập tức cứng đờ. Ông ta khàn giọng hỏi: “Cậu… cậu… còn có sở thích kỳ lạ như vậy hả? Lại còn ghi chép nữa chứ!” Anh ngẩn người. Trong mắt Hàn Thất Thất và thư ký Ngô đều hiện lên vẻ kinh ngạc. Ngay sau đó, anh nhanh chóng hiểu ra!