Việc xây dựng chi nhánh mới của khách sạn vẫn đang tiếp tục thi công, không thể đi vào hoạt động trong ngày một ngày hai được. Anh cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Giọng nói trong trẻo của Trần Thắng Nam bỗng vang lên: “Có tin tốt cho anh đây”. Anh hơi ngạc nhiên, hứng thú hỏi: “Tin tốt gì đấy?” Cô ta cười đáp: “Tài liệu của Marmart đã được chuyển tới, nhà họ Dịch chính thức rút lui rồi. Bây giờ Marmart đang đợi anh đến quản lý đấy”. “Các cửa hàng vẫn đang kinh doanh bình thường. Thư ký của sếp Lý đang chờ anh ở Marmart”. Nhanh vậy sao? Anh hơi nhíu mày, cảm xúc bắt đầu trở nên phấn khích, khẽ cười nói: “Được, lát nữa tôi sẽ qua đó xem sao”. Anh kiểm tra công việc của khách sạn xong xuôi, chắc chắn không có vấn đề gì mới thả lỏng tinh thần. Anh đi dạo một vòng rồi trở về phòng làm việc, cười gọi Trần Thắng Nam: “Chúng ta đi thôi”. Cô ta hơi sửng sốt. Thế nhưng ánh mắt cô ta nhanh chóng loé lên, vội vàng đáp: “Vâng!” Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam nhìn nhau mỉm cười, không nói gì thêm. Trương Minh Vũ không chút do dự dẫn theo Trần Trắng Nam đi ra khỏi khách sạn. Chiếc Mercedes màu đen đã đỗ sẵn ở ngoài cổng. Hai người nhanh chóng ngồi vào trong. Long Tam lập tức lái xe đi tới Marmart. Trên đường đi, trong lòng Trần Thắng Nam đột nhiên phấn khởi lạ thường, không ngừng dò xét nhìn Trương Minh Vũ đang ngồi ở bên cạnh. Cô ta biết cơ hội của mình sắp đến rồi. Ngược lại, anh chẳng hề nghĩ ngợi gì nhiều. Chẳng bao lâu sau, chiếc xe dừng lại trước cổng Marmart. Anh dẫn Trần Thắng Nam đi thẳng vào trong. Toàn bộ Marmart có tổng cộng bảy tầng. Từ tầng một đến tầng bảy đều là nơi bày bán của các cửa hàng, mỗi tầng phân chia theo loại sản phẩm. Phía trên tầng bảy là một loạt các phòng mang tính chất văn phòng. Nơi đây cũng là trung tâm quản lý công việc của Marmart. Thế nhưng sau khi đi vào, anh không khỏi kinh ngạc. Cả một trung tâm thương mại như vậy lại chẳng có mấy người qua lại. Đây là trung tâm thương mại cao cấp nhất của Hoa Châu. Những người có thể đi vào đây đều là các nhà giàu hoặc quan chức cấp cao. Ít nhất cũng phải là lãnh đạo của doanh nghiệp nào đó. Lúc này anh đang mặc một bộ quần áo tầm thường, lập tức trở nên khác biệt. Anh quan sát một lượt cũng chẳng thấy thang máy đâu cả. Vậy thì đi lên kiểu gì? Ngay khi anh đang ngơ ngác không biết phải làm sao thì Trần Thắng Nam đột nhiên cất giọng nói: “Anh đi theo tôi đi”. Dứt lời, cô ta cất bước đi về phía bên phải. Trương Minh Vũ ngẩn người. Bấy giờ mới chợt nhớ ra chắc chắn cô ta hiểu rất rõ về Marmart. Anh bất đắc dĩ lắc đầu rồi nhanh chóng đuổi theo.