Trần Thắng Nam cũng chú ý tới phản ứng của anh, lập tức nở nụ cười bất lực.
Cô ta lại càng cảm thấy tò mò về anh.
Còn Trương Minh Vũ chỉ mải ngó nghiêng xung quanh, không hề chú ý tới ánh mắt của cô ta.
Đột nhiên, một giọng nói chanh chua vang lên: “Ui da! Bị mù à? Sao bà dám va vào tôi? Bà biết tôi là ai không hả?”
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã nghe thấy một giọng nói khác cũng chanh chua không kém: “Bà nói vớ vẩn gì thế hả? Rõ ràng là bà va vào tôi mà?”
“Bà mải nghe điện thoại không nhìn đường chứ tại ai? Bây giờ còn dám đổ tội cho tôi à? Bà biết quần áo tôi đang mặc bao nhiều tiền không hả?”
Nghe thấy câu nói này, anh lập tức trợn tròn mắt!
Anh nghe ra được đây là giọng của… Lý Phượng Cầm!
Trương Minh Vũ vội vàng chạy lên hai bước xem thử.
Hai bóng người cách đó không xa nhanh chóng hiện ra trước mặt anh.
Người đứng bên trái là Lý Phượng Cầm!
Còn người bên phải là một mụ đàn bà trung niên ăn mặc sang trọng, vẻ mặt nhăn nhó!
Sau lưng bà ta có hai vệ sĩ to cao đứng canh.
Trời đất, sao lại gặp phải bà ta ở đây?
Khoé miệng hơi giật giật, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Trần Thắng Nam ngơ ngác đứng nhìn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh cũng không vội vàng xông ra mà kéo cô ta tránh sang một bên lặng lẽ quan sát.
Anh không muốn bị Lý Phượng Cầm nhận ra ở đây.
Bây giờ chỉ có thể chờ bà ta giải quyết xong sự cố này mới lên tầng được.
“Quần áo của bà bao nhiêu tiền? Bà có biết quần áo của tôi đắt thế nào không hả? Bà làm bẩn nó rồi bà có đền nổi không?”
“Đồ đàn bà ngu xuẩn, bà có biết bà đây là ai không hả?”
Giọng nói bén nhọn của mụ đàn bà kia vang lên, ánh mắt cũng tràn đầy ghét bỏ.
Không ít người xung quanh đều bị tiếng động ở đây gây chú ý tới.
Ai nấy đều khoanh tay trước ngực, im lặng xem kịch.
Lý Phượng Cầm trợn tròn mắt, tức đến run người!
Bà ta liếc nhìn một vòng mới bàng hoàng phát hiện chỉ trong nháy mắt đã có nhiều người tới vây xem như vậy!
Bà ta lại càng không thể… bị mất mặt được!
Thế là bà ta tiến lên hai bước, một tay chống nạnh một tay chỉ vào mặt đối phương, cả giận gào lên: “Bà bảo tôi ngu xuẩn hả? Mắt bà mù rồi à? Tôi cũng chẳng thiếu tiền, quần áo của bà hết bao nhiêu?”
“Tôi đền cho bà là được chứ gì! Tôi đây không thiếu chút tiền đấy!”
“Nhưng bà va vào tôi thì phải xin lỗi tôi! Nếu không đừng hòng rời khỏi đây!”