Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 517: Cửa hàng này… có vấn đề



Mụ đàn bà kia cười lạnh một tiếng, giận dữ khiêu khích: “Được thôi, bà đền cho tôi đi, tôi sẽ xin lỗi bà!”  

“Bộ quần áo này của tôi cũng không đắt lắm đâu”.  

“Có triệu ba thôi!”  

Nói xong, trong mắt bà ta lộ ra vẻ trào phúng.  

Hự!  

Nghe thấy thế, đám người xung quanh đều không nhịn được hít một hơi khí lạnh!  

Triệu ba một bộ quần áo?  

Tất cả lập tức đổ dồn ánh mắt về phía bộ quần áo mà mụ đàn bà kia đang mặc.  

Ánh mắt Lý Phượng Cầm cũng trở nên ngây dại, lửa giận trong lòng lập tức dâng trào!  

“Bà tưởng tôi không biết nhìn quần áo à? Bộ này của bà mà đòi triệu ba hả? Bà điên rồi à?”, bà ta giận dữ gào ầm lên!  

Mụ đàn bà kia dửng dưng khoanh tay cười lạnh nói: “Đúng là tôi đã bỏ ra triệu ba để mua nó đấy, vừa mới mua xong!”  

“Không tin thì tôi gọi chủ cửa hàng ra cho bà xem nhá?”  

Dứt lời, bà ta nhếch miệng nở nụ cười đắc ý!  

Lý Phượng Cầm run rẩy chỉ tay vào mặt đối phương, cao giọng nói: “Bà gọi đi! Tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc là thứ quần áo gì mà dám hét giá cao như vậy!”  

Mụ đàn bà kia cũng không e sợ, dứt khoát lôi điện thoại ra gọi.  

Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông mặc vest gọn gàng đi ra khỏi thang máy.  

Ông ta tươi cười lịch sự chạy tới hỏi: “Bà Hà tìm tôi có việc gì sao?”  

Thấy thế, Lý Phượng Cầm không khỏi giật nảy mình.  

Bà Hà cười lạnh một tiếng, ra vẻ kiêu ngạo nói: “Ông chủ Chu à, tôi vừa mới mua bộ quần áo này ở cửa hàng của ông lại bị mụ già ngu xuẩn kia va vào làm bẩn hết cả”.  

“Tôi muốn bà ta đền tiền”.  

“Bây giờ gọi ông tới để chứng minh cho bà ta thấy, có phải tôi thực sự đã bỏ ra triệu ba… để mua bộ quần áo này ở cửa hàng của ông không?”  

Nói rồi bà ta âm thầm liếc mắt ra hiệu.  

Ông chủ Chu sảng khoái cười đáp: “Ha ha ha, tôi có thể chứng minh…  

Thế nhưng cả người ông ta đột nhiên cứng đờ.  

Nói tới đây, ông ta mới kịp phản ứng lại.  

Một triệu ba? Không phải mười ba nghìn sao?  

Thế nhưng khi thấy ánh mắt của bà Hà, ông ta nhanh chóng hiểu ý.  

“À… bộ quần áo này… đúng là có giá một triệu ba”.  

Ông chủ Chu cắn răng đổi trắng thay đen.  

Nghe thấy thế, mọi người xung quanh đều sợ ngây người.  

Lý Phượng Cầm tức nổi phổi gào lên: “Ông nói cái gì? Quần áo của ông làm bằng gì vậy hả? Một triệu ba một bộ? Đến cả vàng cũng chẳng đắt vậy đâu!”  

Bà Hà lập tức vênh váo ra mặt.  

Ông chủ Chu liếc mắt một cái, đành phải kiên trì nói tiếp: “Không còn cách nào khác, chúng tôi bán hàng hiệu, không thể tự ý định giá được”.  

“Ông…”  

Lý Phượng Cầm nổi giận đùng đùng!  

Trương Minh Vũ cũng không nhịn được hơi cau mày.  

Cửa hàng này… có vấn đề.  

Bà Hà cười lạnh nói: “Sao hả? Bây giờ tin chưa? Mau đền tiền cho tôi đi!”