Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 530: Mắt lóe sáng!



Nhưng tốc độ di chuyển của đoàn người cực kỳ chậm!  

Thế thì lúc nào mới vào được trong đây?  

Nhưng dù vậy, mắt Lâm Kiều Hân vẫn bùng lên ngọn lửa nhiệt tình như trước.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, chỉ có thể im lặng chờ đợi.  

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hai người nhích từng bước một đến chỗ nhà hát.  

"Sắp nhìn thấy Điềm Điềm rồi! Tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi, làm sao bây giờ?"  

"Tôi sắp không chịu nổi rồi! Không ngờ Điềm Điềm lại đến Hoa Châu nhỏ bé của chúng ta để biểu diễn!”  

"Á á! Mau lên! Tôi muốn gặp Điềm Điềm! Mẹ nó, mau lên cho tôi! Mau lên!"  

...  

Tiếng bàn tán xôn xao vang lên bên tai.  

Không ít người cuống cả lên.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, thầm lẩm bẩm: "Một ngôi sao mà thôi, cần gì phải điên cuồng đến vậy..."  

Hơn nữa cái tên Điềm Điềm...  

Còn tầm thường như vậy.  

Nhưng nói xong, Trương Minh Vũ phát hiện ra nơi đây lập tức yên lặng.  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Ngẩng đầu nhìn qua phát hiện ra mọi người đều dừng lại, ai cũng tức giận nhìn anh!  

Nếu như có thể dùng ánh mắt để giết người, chắc bây giờ Trương Minh Vũ đã bị xé xác rồi...  

Trương Minh Vũ ngớ người.  

Ngay cả Lâm Kiều Hân cũng khó chịu nhìn anh!  

Trương Minh Vũ vội vàng cười xòa.  

Mọi người mới không nhìn nữa, Lâm Kiều Hân thả tay Trương Minh Vũ ra.  

Đến mức đấy sao...  

Trương Minh Vũ buồn bực, nhưng không dám nói ra.  

Mất một tiếng đồng hồ hai người mới đến được cổng nhà hát lớn.  

Lấy vé ra, Lâm Kiều Hân kéo tay Trương Minh Vũ, nhanh chóng xông vào trong.  

Bên trong ít người hơn nhiều, đi cũng nhanh hơn.  

Hai người nhanh chóng lao vào trong nhà hát.  

Lâm Kiều Hân vội vàng tìm được chỗ của mình.  

Chỗ này không ở trước cũng không ở sau, cũng được coi là ở giữa.  

Lâm Kiều Hân ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào cổng vào.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, buồn chán chờ đợi.  

Người bên ngoài lần lượt đi vào.  

Cả nhà hát ồn ào dị thường.  

Trương Minh Vũ không thích nơi này tí nào, nhưng cũng hết cách.  

Nửa tiếng sau, tất cả mọi người đều đã ngồi vào chỗ.  

Âm thanh êm dịu vang lên.  

Trong nhà hát, ánh đèn lóe sáng!  

Trương Minh Vũ nhướng mày, cuối cùng cũng ra rồi sao?  

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, một bàn tay đã kéo lấy tay anh, đau đớn kéo đến!  

Hít!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi lạnh.  

Nghiêng đầu nhìn sang, Lâm Kiều Hân đang nhìn chằm chằm lối vào.  

Mắt lóe sáng!  

Haizz.  

Trương Minh Vũ âm thầm thở dài, cuối cùng vẫn không nói gì.