*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không bao lâu sau, màn hình giữa sân khấu lóe sáng. Trương Minh Vũ lười chả muốn xem chữ trên màn hình. Vô số bức ảnh được chiếu lên, Trương Minh Vũ không nhịn được trợn trừng mắt! Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, tinh xảo không tì vết! Đôi mắt xinh đẹp long lanh ánh sáng! Chiếc mũi nhỏ xinh, chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn! Cô gái này... sao có thể... xinh đẹp đến vậy! Kiểu tóc, cách trang điểm, quần áo! Mỗi bức ảnh đều hớp hồn người khác! Xinh đẹp đến nghẹt thở! Đẹp tuyệt trần! Trên thế giới này... thực sự có người đẹp đến mức này sao? Nhan sắc như này, chắc dù là Lâm Kiều Hân hay là Tô Mang hoặc là Liễu Thanh Duyệt đều kém một phần! Khó trách tại sao nhiều người mê cô gái này như vậy! Bất tri bất giác, tim Trương Minh Vũ bắt đầu đập dồn dập! Quan trọng nhất là Trương Minh Vũ cảm thấy hơi quen. Đây là gương mặt của tình yêu đầu sao? Trương Minh Vũ không kìm được nở nụ cười. Một giọng nói âm trầm nhanh chóng vang lên: "Hoan nghênh các fan hâm mộ đã đến, tiếp theo đây, Điềm Điềm của chúng ta... chuẩn bị lên sân khấu!" "Mời các vị thưởng thức!" Lời vừa dứt, đèn trên sâu khấu bắt đầu thay đổi!" "Được!" Tiếng vỗ tay như sấm rền bắt đầu vang lên. Không ít người hét khản cả cổ, mà vẫn tiếp túc hét tên "Điềm Điềm"! Trương Minh Vũ cảm thấy hơi hoảng. Kinh... như vậy sao? Chưa kịp nghĩ nhiều, đèn trên sân khấu bắt đầu chuyển sang trạng thái êm dịu. Giai điệu du dương của bài hát đầu tiên vang lên. Hô hấp của mọi người như ngừng lại! Trương Minh Vũ không nhịn được mà sững sờ. Anh không hiểu về âm nhạc, nhưng cũng không kìm được mà chìm trong tiếng nhạc du dương! Giọng ca ngọt ngào nhanh chóng được vang lên. Giọng hát uyển chuyển, giai điệu nhịp nhàng. Tay Lâm Kiều Hân vẫn cứ nắm lấy cánh tay Trương Minh Vũ, hai mắt ngấn lệ, nhưng vẫn chìm đắm vào trong giai điệu. Từng giờ từng phút trôi qua. Giọng ca dễ nghe cứ quanh quẩn bên tai! Bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trên sân khấu tự lúc nào, nhưng khoảng cách xa quá, Trương Minh Vũ nhìn không rõ. Bài hát đầu tiên đã xong, Trương Minh Vũ mãi mà không hoàn hồn nổi. Ngẩng đầu nhìn phát hiện ra trên màn hình đang chiếu người đẹp trên sân khấu. Khuôn mặt tinh xảo đó... Cái nhăn mày nụ cười đó... Đẹp như tiên nữ! Nhưng sau khi nhìn lại, cảm giác quen thuộc ngày càng rõ. Chúng ta... từng gặp sao?