Mở cửa, bên trong cũng là một khoảng không đen kịt. Bật đèn. Căn nhà rộng lớn đến thế, lại chỉ có mình anh ở đây. Vóc dáng Trương Minh Vũ vốn đã thon gầy, đứng một mình giữa phòng khách thênh thang trông càng thêm nhỏ bé. "Các chị, chừng nào các chị mới về nhà?" Trương Minh Vũ lẩm bẩm một mình. Cởi áo ngoài ném qua một bên, anh chầm chậm bước về phía đặt hình nộm. Trương Minh Vũ nhanh chóng bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Uỳnh! Một tiếng va chạm trầm đục vang lên. Hình nộm hơi lắc lư một chút, biên độ dao động không quá rõ ràng. Nhưng một quyền này lại khiến Trương Minh Vũ cảm thấy tay mình đau buốt. Anh bắt đầu tập trung chú ý, trong đầu nhớ lại phương pháp dồn lực ngày hôm qua. Chẳng mấy chốc, tiếng đánh đấm nặng nề đã vang lên khắp phòng khách. Trương Minh Vũ đã bắt đầu tiến vào trạng thái huấn luyện điên cuồng. Không biết bao lâu sau, cơn đau trên tay khiến anh không thể chịu nổi nữa, đành phải dừng lại. Có điều, anh quan sát thấy biên độ dao động của hình nộm đã rõ ràng hơn ngày hôm qua rất nhiều. Điều này khiến Trương Minh Vũ khá hài lòng. Anh vào phòng tắm, tắm nhanh một lượt, sau đó quây chiếc khăn tắm ngang eo rồi đi ra. Đã hơn mười một giờ đêm, cũng nên đi ngủ rồi. Trương Minh Vũ đi thẳng lên lầu hai. Mở cửa phòng ngủ, bật đèn. Căn phòng vô cùng yên tĩnh, không có bất kì âm thanh nào. Trương Minh Vũ thở dài một tiếng, lòng rất không thoải mái. Anh cất bước đi tới bên giường, vén chăn chui vào trong. Ngay sau đó, Trương Minh Vũ ngây ra. Trong chăn... có hơi ấm?Trương Minh Vũ lập tức sững sờ, mắt lóe lên sự hoang mang. Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, trong chăn đột nhiên có ai đó cử động! Hít! Trương Minh Vũ hít sâu một hơi lạnh! Tóc gáy dựng ngược! Đây.... là tình huống gì? Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt, tim đập thình thịch! Thích khách? Hay là quỷ?