Tuy nhiên khi Trương Minh Vũ chưa kịp hoàn hồn đã cảm thấy cơ thể mình trầm xuống! Đây... Mùi hương thanh khiết thoang thoảng qua! Trương Minh Vũ cuối cùng cũng hoàn hồn, dùng sức kéo chăn sang một bên. Nhìn kỹ lại đột nhiên phát hiện ra một khuôn mặt tinh xảo đang nằm bên mình! Đây.... Trương Minh Vũ lập tức di chuyển, thoát khỏi sự trói buộc của người phụ nữ kia, anh quay người đứng trên mặt đất! Sau khi nhìn kỹ lại, Trương Minh Vũ như bị sét đánh ngang tai! "Cô... sao cô ở nhà tôi?", Trương Minh Vũ trợn tròn mắt hỏi! Người nằm trong chăn không phải ai khác mà chính là Điềm Điềm anh gặp hôm nay! Trương Minh Vũ ngẩn người! Kính râm trên mặt Điềm Điềm đã được tháo xuống, khuôn mặt tươi cười kia vẫn như trước. Cô ấy không vội vàng trả lời, chỉ xoay người chậm rãi ngồi trên giường. Trương Minh Vũ sợ đến mức kinh hồn bạt vía, anh lo lắng hỏi: "Cô nói gì đi chứ!" Anh không nghĩ được gì nữa rồi! Điềm Điềm mỉm cười, nói: "Không hoan nghênh tôi sao?" Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, vô cùng hoang mang? Câu này... là sao? Trương Minh Vũ mê man hỏi: "Tôi hoan nghênh cô làm cái quái gì? Sao cô chạy đến nhà tôi vậy? Sao cô biết nhà tôi ở đây?" Anh hỏi cả một tràng dài. Điềm Điềm cười nói: "Tôi nhớ cậu nên đến nhà cậu thôi". Nói xong liền ôm đầu gối lặng lẽ nhìn Trương Minh Vũ. Trong mắt lóe lên vẻ kỳ dị. Nhớ mình? Trương Minh Vũ lập tức sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngôi sao này... sao tùy tiện vậy? Nhìn một cái liền nhớ mình sao? Nghĩ mãi Trương Minh Vũ vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Ánh mắt Điềm Điềm lóe lên vẻ dí dỏm, cô ấy cười nói: "Cậu không nhớ tôi sao?" "Không nhớ!" Trương Minh Vũ lắc đầu như trống bỏi.