Trương Minh Vũ nhếch miệng nở nụ cười. Cái miệng nhỏ này cũng ngọt ngào phết đấy! Ngay sau đó, anh để hai trăm lên mặt bàn, cười nói: “Ông chủ không cần trả lại tiền thừa đâu, lần sau lại tính vào”. Ông chủ giật nảy mình, vội vàng lên tiếng: “Cậu làm vậy sao được? Cậu đã giúp chúng tôi nhiều như vậy rồi, sao tôi còn đòi tiền cậu được nữa?” Anh nghiêm túc nói: “Ông cũng còn phải làm ăn. Nếu tôi lại ăn không trả tiền thì có khác gì đám người vừa rồi?” “Nhận tiền đi!” Dứt lời, anh mỉm cười đi tới trước mặt Lâm Kiều Hân. Trong mắt ông chủ tràn ngập cảm động. Anh cười hỏi: “Chúng ta về nhà thôi chứ?” Về nhà… Lâm Kiều Hân trừng mắt nhìn anh, chậm rãi quay người đi. Anh bật cười một tiếng, lòng bỗng cảm thấy kích động lạ thường. Nhất là khi nghe thấy lời nói của ông chủ quán nướng. Trai tài… gái sắc? Hai người họ nhanh chóng đi tới chỗ để xe điện. Anh trèo lên trước. Cô cũng lên ngồi ở ghế sau. Sau một hồi do dự, cuối cùng cô vẫn ôm lấy eo anh. Nụ cười trên mặt anh ngày càng trở nên xán lạn! Tối hôm nay… thực sự rất vui! Chẳng bao lâu sau, anh đã lái xe điện quay trở về. Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Cả con đường vắng tanh không có lấy một bóng người. Dù sao bây giờ cũng đã tới mười hai giờ đêm… Thoáng chốc, hai người đã về tới vùng đất chỉ toàn cây cối hoà vào màn đêm đen kịt, không có nhà ở. Cô chợt thấy hoảng sợ, lại càng áp sát vào người anh. Trương Minh Vũ cảm nhận được sự ấm áp kề sau lưng, nhịp tim lại càng đập loạn. Đêm khuya tĩnh lặng. Anh rất thích hưởng thụ cảm giác này. Chẳng mấy chốc, chiếc xe điện đã về tới sân nhà họ Lâm. Hai người họ không đánh tiếng với người khác, lẳng lặng quay về biệt thự của chính mình. Không gian bên trong biệt thự sạch sẽ như mới! Ăn uống xong xuôi về nhà thấy cảnh tượng này, cả hai đều rất hài lòng! Lâm Kiều Hân khẽ lên tiếng: “Chúng ta cũng nên đi ngủ thôi, sáng mai còn nhiều việc phải làm lắm”. Anh giật nảy mình. Ừ nhỉ… Ngày mai vẫn còn một cuộc chiến ác liệt nữa đang chờ… Hai người họ nhanh chóng chạy lên tầng. Nhưng anh đột nhiên nhớ ra một chuyện. Vừa nãy khi dọn dẹp phòng ở, có mấy căn phòng trống bị nhét kín đồ đạc lung tung, hơn nữa đều là những thứ to lớn. Không thể chuyển ra ngoài được. Cũng không thể ở trong được… Anh mở một căn phòng ra, bật đèn lên. Bên trong là đủ các loại vật dụng trong nhà bị chất đống! Chất đầy cả căn phòng! Anh tắt đèn, đi sang phòng tiếp theo! Chẳng khác gì phòng vừa nãy… Tắt đèn, đi tìm tiếp… Vẫn là tình trạng đó… Lâm Kiều Hân khẽ mím môi, lòng thầm lo lắng. Dọn dẹp lâu như vậy, chắc sẽ không đến mức không có phòng ở đâu nhỉ? Lúc này chỉ còn lại một căn phòng cuối cùng. Lâm Kiều Hân khẽ mím môi, bắt đầu thấy lo lắng. Trên mặt Trương Minh Vũ cũng lộ vẻ bất đắc dĩ. Anh là người dọn phòng này, đương nhiên biết có thể ở lại được… Nhưng bọn họ có hai người… ở kiểu gì? Lại phải ra sofa ngủ à? Haiz. Anh lặng lẽ thở dài một hơi rồi mở cửa căn phòng cuối cùng ra. Bật đèn lên. Toàn bộ căn phòng đều hiện ra trước mắt. Mặc dù cách bài trí đồ vật hơi cổ điển một chút nhưng trông vẫn rất sạch sẽ gọn gàng. Dù sao cũng là phòng do anh tự dọn dẹp. Cô thầm thở phào một hơi. Thế nhưng ngay sau đó, cô cũng ngơ ngác. Hai người… Một phòng… Anh lúng túng mỉm cười nói: “Phòng này được dọn sạch sẽ rồi, cô cứ ngủ ở đây là được”. Cô sửng sốt nhìn anh, nghi hoặc hỏi: “Thế… còn anh thì sao?” Anh nhếch miệng cười đáp: “Hết phòng rồi, tôi ngủ tạm trên sofa một đêm cũng được”. Cô trợn tròn mắt, lo lắng hỏi: “Hả? Nằm trên chiếc sofa kia không thoải mái chút nào”. Anh vẫn tươi cười nói với cô: “Không sao đâu”. Cô vẫn đang đấu tranh tư tưởng. Dù sao chính cô cũng là người gọi anh tới, chẳng những khiến anh bị nhiều người công kích, bây giờ đến cả chỗ ngủ hẳn hoi cũng không có. Hơn nữa cô cũng biết, thứ chờ anh vào ngày mai lại là một cuộc chiến ác liệt! Ít nhất… cũng phải nghỉ ngơi thật tốt. Cô cũng chỉ có thể làm được tới vậy mà thôi. Cô hơi mím môi, xấu hổ nói: “Anh… đừng ra sofa ngủ nữa. Chúng ta… ngủ trong phòng này đi”. Nói xong, gương mặt cô đã đỏ rực lên! Cả đời này cô không thể nào ngờ được có ngày mình sẽ nói với anh những lời này. Vậy mà giờ đây… lại nói ra rất tự nhiên. Ừng ực! Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt. Thậm chí anh còn có ảo giác là mình nghe lầm! Thế nhưng đến khi ngẩng đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt cô rất chân thành! Lâm Kiều Hân… điên rồi sao? Anh lúng túng đáp: “Không cần đâu, cứ để tôi… ngủ ở ngoài đi”. Anh vốn định tìm đại một lý do gì đó để qua quýt nhưng lại không thể tìm nổi. Cô vội vàng cất giọng nói: “Trời ạ, anh… cứ nghe tôi đi!” Dứt lời, cô bèn kéo tay anh đi thẳng vào trong phòng! Lại còn đóng cửa lại. Thấy thế, anh không khỏi trợn mắt há mồm, nhịp tim cũng tăng nhanh. Bao nhiêu năm nay, đừng nói là ngủ chung, hình như đến cả việc ở chung một phòng ngủ với cô như thế này cũng là lần đầu tiên trong đời anh… Ừng ực! Anh xấu hổ nuốt nước bọt, nhưng lại chẳng biết nên nói gì cho phải. Lâm Kiều Hân cũng đang ngượng chín mặt. Cô im lặng hồi lâu mới giả vờ tỏ vẻ bình thản nói: “Được rồi, ngủ đi thôi”. Nói xong, cô lập tức trèo lên giường nằm ra sát mép, đắp chăn kín người. Thình thịch! Thình thịch! Nhịp tim của anh dần trở nên mất kiểm soát, ngay cả bản thân anh cũng nghe thấy tiếng tim mình đập rõ mồn một! Cô đã nằm xuống rồi. Bây giờ mà anh còn chần chừ ở đây thì sẽ thành làm giá. Ừng ực! Anh lại gian nan nuốt nước bọt, khẽ lên tiếng dò hỏi: “Thế tôi… tắt đèn đi nhé”. “Ừ”. Cô đáp lại một tiếng. Giọng nói có chút kỳ lạ. Anh không dám do dự, vội vàng tắt đèn. Trong phòng lập tức trở nên đen kịt! Phù! Anh điều chỉnh lại hơi thở rồi mới chậm chạp đi tới bên trường. Nội tâm cũng sắp không nén nổi sự kích động! Trước mặt anh chính là Lâm Kiều Hân! Bao nhiêu năm trôi qua… Anh không có cách nào khống chế được cảm giác quái dị đang lan tràn ra toàn thân. Đi lò dò một lúc anh mới tới được giường. Anh lần mò kiểm tra chán chê mới chậm rãi nằm xuống bên giường còn lại! Hai người quay lưng về phía nhau, mỗi người đều có một mối bận tâm riêng! Lâm Kiều Hân cắn răng, cảm giác kỳ quái trong lòng lại càng trở nên mạnh liệt. Bầu không khí trong căn phòng cũng biến thành bất thường. Hai người không hề cởi quần áo, chia nhau mỗi người nằm một bên giường, hồi lâu sau vẫn thấy tỉnh queo… Haiz. Anh thầm thở dài thườn thượt. Đến nhà người ta thì phải nghe theo thôi, dù sao cũng là cô gọi anh đến. Đàn ông con trai lớn thế này… còn làm giá cái gì… Anh lắc đầu, suy nghĩ cũng trở nên thông suốt. Anh nằm thẳng người, nhắm chặt mắt lại. Lâm Kiều Hân cũng dần thích ứng được với cảm giác khác lạ này, bắt đầu thấy mơ màng. Dần dà, hai người ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Trong giấc mơ của Trương Minh Vũ, cô ăn mặc gợi cảm, liếc mắt đưa tình với anh… Ngay khi mơ tới giây phút quan trọng nhất thì trên người đột nhiên cảm thấy nặng trịch! Anh giật mình mở choàng mắt! Sau khi cẩn thận cảm nhận, anh không khỏi ngạc nhiên khi phát hiện mình… đang bị một cái chân gác lên!