Chuyện này! Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt, cơn buồn ngủ cũng tức thì biến mất! Anh cẩn thận cảm nhận mới phát hiện không biết từ bao giờ Lâm Kiều Hân đã lùi vào ngay sau lưng anh! Hơi thở đều đều, rõ ràng đã ngủ say! Anh vội vàng sờ soạng mép giường, xác nhận mình vẫn nằm ở vị trí ban đầu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu cô tỉnh lại… chắc cũng sẽ không trách anh đâu nhỉ? Anh thầm thở hắt ra. Ngay sau đó, trên người anh lại xuất hiện thêm một cánh tay! Ừng ực! Anh gian nan nuốt nướt bọt, tim đập loạn nhịp! Hơi thở ấm áp phả vào cần cổ. Còn mang theo một mùi hương dịu nhẹ… Thế này… thì anh ngủ kiểu gì? Anh trợn to mắt như cái chuông đồng! Đầu óc tỉnh táo không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào! Chẳng bao lâu sau, cô lại di chuyển. Cơ thể mềm mại dán sát vào người anh! Phù! Anh cảm thấy khó thở, không kìm được nóng rực cả người. Cảm giác kỳ quái trong người ngày càng trở nên mãnh liệt! Thế này là… muốn lấy mạng anh rồi. Sự ấm áp và mềm mại ở sau lưng khiến anh đứng bên bờ vực sụp đổ! Quả thực rất giày vò… Vậy mà anh lại chẳng thể động đậy! Từng giây từng phút trôi qua, không biết bao lâu sau Lâm Kiều Hân mới chịu trở mình! Phù! Anh thở phào một hơi. Cuống quýt nhắm chặt mắt lại. Tranh thủ lúc còn ngủ được phải ngủ thật nhanh! May mà về sau cô cũng ngủ an ổn hơn, anh cũng có thể yên tâm ngủ tiếp. Sáng sớm ngày hôm sau, anh bị một tiếng động chói tai đánh thức. Xảy ra chuyện gì vậy? Anh ngồi bật dậy. Dỏng tai lên nghe thật kỹ, xác định được tiếng động này là từ trong phòng khách truyền ra. Lâm Kiều Hân sao? Anh quay đầu nhìn sang bên cạnh, quả nhiên không thấy bóng dáng cô đâu! Anh không khỏi hoảng hốt, vì sự biến mất của cô không để lại dấu vết gì. Gần như không hề do dự, anh cuống quýt đứng dậy lao ra khỏi phòng. Thoáng chốc anh đã đi tới đầu cầu thang. Bấy giờ anh mới phát hiện Lâm Kiều Hân đang quỳ dưới đất, lặng lẽ thu dọn mảnh đĩa vỡ rơi trên mặt đất. Thế này là… Anh giật nảy mình. Bấy giờ cô cũng ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói: “Không cẩn thận… làm vỡ rồi”. Anh lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Để tôi dọn cho”. Dứt lời, anh lập tức chạy tới trước mặt cô, nhanh chóng dọn sạch đống mảnh vỡ. Cô vẫn đứng đờ tại chỗ, vẻ mặt áy náy nhìn anh. Trước kia cô vẫn luôn nghĩ rằng anh chỉ biết nấu cơm chứ không làm được gì khác. Thế nhưng giờ đây cô mới biết, nấu cơm… vô cùng khó. Anh nghi hoặc hỏi: “Cô sờ vào mấy cái này làm gì?” Lâm Kiều Hân lúng túng lên tiếng: “Vừa nãy tôi lấy vài thức ăn ở chỗ cô giúp việc, đang định rửa sạch bát đĩa để lát nữa nấu cho anh ăn…” Nói tới đây, cô chợt im bặt. Nghe thấy thế, ánh mắt anh hiện lên vẻ ngạc nhiên. Một lúc lâu sau, anh bất lực nở nụ cười. Anh nhìn sang bếp ga, quả nhiên trông thấy thịt thà rau củ các loại đã được bày sẵn trên đó. Anh mỉm cười cất giọng nói: “Được rồi, cô cứ nghỉ ngơi đi, để tôi nấu cho”. Nói xong, anh đứng dậy đi tới chỗ bếp nấu. Anh làm nhanh thoăn thoắt, chỉ chốc lát đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu nướng. Tiếp đó, anh bắt đầu bật bếp! Chẳng bao lâu sau, trong căn phòng đã dậy mùi thơm phức. Lâm Kiều Hân ngồi bên bàn ăn, đầu óc trống rỗng, thế nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên người Trương Minh Vũ. Anh đang bận bịu nấu nướng. Lâm Kiều Hân nhất thời nhìn đến say mê… Thoắt cái, anh đã nấu xong cả một bàn đầy ắp. Đến lúc quay đầu lại thì vô tình bắt gặp ánh mắt ngẩn ngơ của cô. Anh sững sờ. Cô cũng vội vàng thu lại ánh mắt. Trương Minh Vũ bật cười nói: “Được rồi, ăn thôi”. Dứt lời, anh nhanh tay bưng đồ ăn ra. Lâm Kiều Hân cũng chạy tới giúp đỡ, khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Thế nhưng ngay cả bản thân cô cũng có cảm giác gì đó rất lạ lẫm. Cuộc sống như thế này đã được duy trì suốt bao nhiêu năm qua. Vậy mà hôm nay cô lại đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này… cũng rất thoải mái. Cuối cùng, cô lắc đầu xua tan những suy nghĩ vẩn vơ. Trương Minh Vũ cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, hai người bắt đầu dùng bữa. Tối hôm qua ăn đồ nướng nên ít nhiều dạ dày cũng sẽ bị khó chịu. Anh cười nói: “Tôi nấu cháo cho cô ăn đấy, đỡ đau dạ dày”. Cô nhìn anh với ánh mắt phức tạp. Rồi lặng lẽ gật đầu. Lúc này cô mới nhận ra, dường như anh rất… tinh tế. Đương nhiên anh không thể biết được cô đang nghĩ gì. Bữa ăn nhanh chóng kết thúc. Sau khi ăn hết bát cháo, cô thấy ấm bụng hơn hẳn, cảm giác khó chịu ban đầu cũng hoàn toàn biến mất. Cô nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã là bảy giờ rưỡi. Cô lẩm bẩm: “Tiệc mừng thọ… sắp bắt đầu rồi”. Anh gật đầu cười đáp: “Đúng vậy”. Lòng cô tràn ngập nỗi lo âu. Cô biết hôm nay đám người Lâm Quốc Phong sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh. Chắc chắc bọn họ sẽ nghĩ cách khiến anh mất mặt trước toàn bộ khách khứa! Vẻ mặt của Trương Minh Vũ dần trở nên phức tạp. Cô cứ tưởng anh cũng đang lo chuyện này. Thế nhưng cô nào hay biết anh đang nghĩ liệu hôm nay sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì. Mấy bà chị đều đã nhắc nhở anh. Hôm nay… chính là ngày nhiệm vụ bắt đầu! Rốt cuộc sẽ có biến cố gì? Phù! Anh điều chỉnh lại nhịp thở, thế nhưng trong lòng vẫn nặng trịch như có một tảng đá đè ép. Khiến anh không thở nổi. Nếu nói không lo lắng là không thể nào. Thấy anh như vậy, cô rất đau lòng. Thế nhưng áp lực mà hai người họ đang nghĩ tới lại chẳng đáng là bao… Mãi lâu sau, cô mới dịu dàng lên tiếng: “Chắc là khách khứa sắp đến rồi, chúng ta nên ra ngoài thôi nhỉ?” Dù sao cũng là bên chủ trì, đến lúc phải xuất hiện rồi. Trương Minh Vũ cười đáp: “Được thôi”. Cô gật đầu với anh rồi chậm rãi đứng dậy. Hai người họ nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự, ung dung bước về phía cổng lớn. Đến lúc tới gần, bọn họ mới nhận ra ngoài cổng đã được trang hoàng lộng lẫy từ lâu. Cả khoảng sân lấy màu đỏ làm tông màu chủ đạo, trang trí rất nhiều đồ vật có chữ “Thọ”. Chỗ cổng ra vào cũng được treo không ít hoa hồng. Trong sân đã có khá đông người tụ tập. Anh liếc nhìn thử, thấy hầu như đều là người nhà họ Lâm. Anh còn thấy cả Lâm Diểu và Lâm Tuấn Minh lẫn trong đám đông. Thời gian vẫn còn sớm, chắc là khách khứa vẫn chưa đến. Thế nên hai người cũng không phải vội vàng. Khu bên phải cũng được chuẩn bị xong xuôi chỗ dùng cơm cho buổi tiệc. Trên mặt đất được trải thảm cao cấp. Trông cả khu nhà vô cùng xa hoa sang trọng. Trương Minh Vũ lại tò mò hỏi: “Tại sao không tổ chức ở khách sạn?” Anh cứ có cảm giác ở đây… giống như tiệc cưới vậy… Lâm Kiều Hân chậm rãi đáp: “Ông nội đi lại bất tiện, hơn nữa ông nội cũng không cho tổ chức ở bên ngoài”. Anh sửng sốt. Không cho? Nghĩa là sao? Chẳng lẽ… Ông cụ Lâm đã biết được điều gì đó… Nghĩ tới đây, anh không khỏi cảm thấy lo sợ. Mấy ngày nay anh cứ có cảm giác trong nhà họ Lâm… cứ u ám kiểu gì… Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ gì nhiều đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Trương Minh Vũ, cậu vẫn còn mặt mũi ra đây cơ à?” Anh khẽ giật mình kinh ngạc.