*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vậy rốt cuộc ai là kẻ chỉ huy Thần Ẩn? Mục đích là gì?
Quá nhiều điều chưa biết, đầu óc anh cũng trở nên mờ mịt.
Anh thật không biết nên làm gì lúc này!
Haiz.
Suy ngẫm một lát, anh lặng lẽ thở dài.
Ba chị em Tô Mang thấy thế, đều đau lòng vô cùng.
Hạ Hâm Điềm khuyên bảo: "Đừng quá sầu lo vì việc đó, em cần phải nhanh chóng trưởng thành, khó khăn trong tương lai sẽ còn nhiều gấp trăm lần".
"Chút chuyện đó mà em đã không chịu nổi thì sau này phải làm sao?"
Trương Minh Vũ nghe nói thế, trái tim lập tức tăng tốc.
Gấp trăm lần?
Hồi lâu sau, lòng anh mới từ từ bình tĩnh lại.
Hạ Hâm Điềm nói đúng.
Muốn trưởng thành, việc đầu tiên là tinh thần phải đủ mạnh, tâm lý đủ cứng cỏi.
Sầu lo không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
Hiện giờ tổng thể thực lực của anh đã đạt đến mức độ nhất định, chuyện tới đâu tính tới đó vậy.
Suy nghĩ nhiều để làm gì chứ?
Nghĩ tới đây, Trương Minh Vũ mỉm cười thoải mái, gật đầu thật mạnh một cái.
Ba chị em Hạ Hâm Điềm đều sửng sốt.
Các cô ấy đều không ngờ Trương Minh Vũ có thể điều chỉnh tâm lý nhanh như vậy.
Ba cô gái liếc nhìn nhau, khóe miệng đều nở một nụ cười thật tươi.
Liễu Thanh Duyệt đứng dậy, nói: "Vậy được rồi, dẫu sao chúng ta còn một tuần để chuẩn bị, giờ chúng ta cũng chẳng có gì để bàn tiếp cả".
Hạ Hâm Điềm và Tô Mang đều đứng dậy.
Các cô ấy đều hiểu rõ.
Điểm then chốt... là nhớ Trương Minh Vũ mà thôi.
Trương Minh Vũ hơi sửng sốt, nhưng cũng không nói gì thêm.
Ông cụ Lâm nãy giờ vẫn luôn giữ một nụ cười hiền lành trên mặt.
Hiện giờ ông cụ chẳng có năng lực làm được bất kì điều gì.
Mọi chuyện đành dựa vào Trương Minh Vũ.
Còn về việc Trương Minh Vũ phải giải quyết ra sao, đây lại không phải là chuyện ông cụ có thể lo nghĩ.
Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa cũng đứng dậy.
Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, hôm nay cứ đến đây thôi đã, đợi mai khi bắt tay vào việc xử lí nhà họ Hà với nhà họ Dịch, xin làm phiền hai vị vậy".