Trong đầu Trương Minh Vũ như có một quả bom vừa nổ tung.
Anh đã sắp không thể chịu đựng nổi cái cảm giác xao động trong cơ thể này nữa.
Anh vốn chỉ định hù dọa các chị ấy một phen, nhưng cả ba đều không sợ.
Thế này...
Hành vi của ba chị gái càng kích thích sâu sắc đến hệ thống thị giác của Trương Minh Vũ.
Anh không chịu nổi nữa!
Nhưng ba người này... là sư tỷ của anh!
Làm sao anh có thể...
Hô hấp của Trương Minh Vũ càng lúc càng dồn dập, thân thể nóng rực lên!
Mắt anh cũng đã vằn đỏ!
Một giây sau, Trương Minh Vũ đứng phắt dậy, cất bước xông về phía phòng tắm.
Ào ào!
Tiếng xối nước vang lên.
Trương Minh Vũ chẳng kịp cởi quần áo, cứ thể xả nước lạnh xuống hạ nhiệt cho thân thể mình.
Loại cảm giác khô nóng kia rốt cuộc cũng từ từ chìm xuống.
Phù!
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ thở hắt ra một tiếng thật mạnh, anh rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại.
Tắt vòi nước, anh chợt nghe thấy tiếng cười lảnh lót như tiếng chuông bạc vang lên ngoài cửa.
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.
Nghiệp chướng!
Người đã ướt sũng, Trương Minh Vũ đành phải cởi đồ ra, sau đó lấy khăn tắm quấn quanh người.
Nhưng anh ngẫm lại...
Nếu cứ thế đi ra, chưa biết chừng lại bị bọn họ giật mất thì sao?
Trương Minh Vũ run lên một chập.
Đường đường là một gã đàn ông mà lại bị ba cô gái...
Haiz.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Trương Minh Vũ vẫn quyết định mở cửa xông nhanh ra ngoài, chạy thẳng tới chỗ tủ quần áo, nhanh chóng lấy một bộ rồi lại quay ngay trở lại phòng tắm.
Ba cô gái còn đang ở trên giường đều ngây người ra.
Lát sau, ba cô gái liếc nhìn nhau, tiếng cười lảnh lót lại vang lên.
Trương Minh Vũ lúng túng lắm.
Thay đồ xong, anh mới lẳng lặng bước ra.
Khi anh ngẩng đầu nhìn, ba người chị gái vẫn ngồi trên giường lẳng lặng nhìn anh, nở nụ cười xấu xa.
Hạ Hâm Điềm thất vọng nói: "Haiz, chị còn tưởng em trai chị khá lắm cơ đấy! Thì ra vẫn chỉ đang giả vờ mà thôi!"
Liễu Thanh Duyệt cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, không biết rốt cuộc em trai xấu tính của chúng ta liệu có phải đàn ông không nữa?"
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật liên tục.
Hoài nghi cái gì không hoài nghi, lại đi hoài nghi cái này...
Tô Mang cười cười xấu xa: "Chị hai với em tư đừng nóng ruột, sớm muộn gì em trai hư cũng là của chúng ta thôi!"