Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ cũng không lo. Anh quay người, đột nhiên phát hiện bốn cô gái phía sau đang... Trương Minh Vũ sững sờ! Ba chị đang vui vẻ, ánh mắt.... như có hoa đào vậy! Á? Cơ thể Trương Minh Vũ không khỏi run rẩy! Dòng điện... lớn quá. Còn Lâm Kiều Hân thì nhíu mày, mím môi. Mặt mày... đỏ bừng? Đây... là chuyện gì vậy? Trương Minh Vũ ngớ người, ánh mắt vô cùng hoang mang! Lâm Kiều Hân không nhìn anh. Trương Minh Vũ không chịu nổi ánh mắt nhiệt tình của ba chị. Cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng đứng bên. Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Chu Vân Phong đỡ Lục Chính Đình dậy, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh. Ánh mắt hai kẻ đó lóe lên sự âm hiểm! Trương Minh Vũ buồn chán khoanh tay trước ngực, im lặng dựa vào tường. Trong đầu vẫn đang suy nghĩ không biết người Lục Chính Đình gọi đến là ai. Nếu đã gọi điện thì chắc phải gọi người ở Hoa Châu đến rồi. Triệu Khoát? Hà Gia Hoa? Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, mấy tiếng bước chân dồn dập đã vang lên. Lục Chính Đình cười khẩy! Trong ánh mắt tràn ngập sự khinh thường! Chu Vân Phong cũng cười khẩy không ngừng! Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía cổng khách sạn! Trương Minh Vũ nhíu mày. Đến rồi! Anh lập tức cảm thấy hưng phấn! Nắm đấm cũng ngứa rồi! Anh lập tức quay đầu nhìn về phía cổng khách sạn! Nhưng sau khi nhìn rõ lại, Trương Minh Vũ sững sờ! Người đến không phải Triệu Khoát! Cũng không phải Hà Gia Hoa! Mẹ nó... người đến là cảnh sát! Mẹ kiếp tên Lục Chính Đình báo cảnh sát sao? Trương Minh Vũ sững sờ! Tất cả mọi người đều hoang mang! Chuyện... gì vậy?