*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Bây giờ mày mau xin lỗi anh Lục đi! Nếu không không ai bảo vệ nổi mày đâu!" Lục Chính Đình nghe thấy vậy liền ra vẻ kiêu ngạo! Trương Minh Vũ mỉm cười: "Hắn dám động vào người phụ nữ của tôi thì đến ông trời cũng không bảo vệ được hắn!" Đối với Trương Minh Vũ mà nói, đây chỉ là lý do để gây thù chuốc oán mà thôi! Dù sao anh cũng khó chịu với Lục Chính Đình! Nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý! Tô Mang, Liễu Thanh Duyệt, Hạ Hâm Điềm nhìn nhau, mắt ai cũng lóe sáng! Tô Mang cười: “Nghe rõ chưa, em trai thối lợi hại rồi đó!” Hạ Hâm Điềm mỉm cười nói: "Chúng ta... là người phụ nữ của em trai thối à?" Vừa nói ba người họ liền cười một cách ngốc nghếch. Mặt Lâm Kiều Hân... đỏ ửng lên! Cô lầm bầm. Ai là người phụ nữ của anh chứ!Toàn bộ sự chú ý của Trương Minh Vũ đều đặt trên người Lục Chính Đình. Nhưng tiếc là anh không thấy. Nếu không... Lục Chính Đình kinh ngạc, run rẩy nói: "Mày... mày dám!" Trương Minh Vũ cười nói: "Mày xem tao có dám không!" Một giây sau, chân anh đột nhiên dùng sức, vọt đến chỗ Lục Chính Đình! Nắm đấm trong tay anh không khách khí tung lên! Lục Chính Đình sững sờ, cơ thể run rẩy! Muốn tránh nhưng không tránh nổi! Tốc độ của Trương Minh Vũ thực sự quá nhanh! Bốp! Cơ thể mất không chế, bay ra xa! Hít! Chu Vân Phong lập tức hít sâu một hơi, trong mắt là vẻ không thể tin nổi! Trương Minh Vũ thực sự dám ra tay! Lục Chính Đình giãy dụa đứng lên, ánh mắt lóe lên tia rét lạnh, hắn gầm lên: "Mày... đợi đấy cho tao! Nói xong hắn liền lấy điện thoại ra. Trương Minh Vũ nhíu mày. Tìm người đến à? Trương Minh Vũ mỉm cười, trong lòng bắt đầu cảm thấy hưng phấn! Lại được đánh nhau rồi? Hơn nữa cứ như vậy, mâu thuẫn giữa Trương Minh Vũ và người nhà họ Lục sẽ ngày càng lớn! Đợi đến khi anh đến Tĩnh Châu, mọi chuyện sẽ càng vui hơn!