Lục Chính Đình cười, nói: "Thì sao? Tao sẽ cho mày thấy mày rồi sẽ ra sao!" Vừa dứt lời, mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát xông lên! Nắm đấm vung tới! Trương Minh Vũ híp mắt. Loại người như này để lại đồn cảnh sát đúng là tai họa! Lục Chính Đình và Chu Vân Phong cười khẩy không ngừng, mắt tràn ngập vẻ chế giễu! Dường như đã nhìn thấy viễn cảnh Trương Minh Vũ bị ăn đòn vậy! Lục Chính Đình lại cười nói: "Thằng nhãi, sau khi vào viện nhớ phải nhớ kỹ nhé, không phải ai mày cũng dây vào được đâu!" Nói xong, mắt hắn lóe lên tia rét lạnh! Cùng lúc đó, mấy cảnh sát đã xông đến trước mặt Trương Minh Vũ! Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, đem theo còng tay xông lên trước! Ngay khi lại gần đám kia, Trương Minh Vũ cuộn chặt nắm đấm! Bốp! Âm thanh va chạm nặng nề vang lên! "Á!" Ngay sau đó, tiếng kêu đau đớn vang lên! Mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng kêu, thì phát hiện ra anh cảnh sát đang ôm cánh tay mình! Gã lùi về sau hai bước rồi ngã xuống đất! Tiếng kêu đau đớn không ngừng vang lên! Trương Minh Vũ... không hề động đậy! Ồ? Lục Chính Đình và Chu Vân Phong trợn tròn mắt! Nhưng ngay sau đó, Lục Chính Đình liền cười khẩy: "Người của đội cảnh sát mà cũng dám đánh? Ai cho mày dũng khí vậy?" Vừa dứt lời, mấy cảnh sát đứng sau vội vàng phản ứng lại! "Thằng nhãi, mày muốn chết đấy à!" Sau tiếng gầm lên đầy tức giận, hai cảnh sát lao vào phòng thẩm vấn! Bọn chúng rút côn điện ra. Tách tách! Ánh điện màu xanh lóe lên vô cùng bắt mắt! Một giây sau, hai cảnh sát vung côn điện lên người Trương Minh Vũ! Trương Minh Vũ híp mắt, chân sau nhanh chóng di chuyển! Cho dù bị còng tay, nhưng anh vẫn... chẳng coi hai người này ra gì! Anh nhanh chóng tránh được cây côn điện! Sau đó đạp vào bụng gã cảnh sát phía sau! Bốp!