Trương Minh Vũ bèn cười nói: "Không vội, Thất Thất đã đi làm thiết kế, có bản thiết kế là có thể khởi công". Trần Thắng Nam cung kính thưa: "Vâng thưa sếp". Ực! Lâm Kiều Hân gian nan nuốt một ngụm nước bọt, chấn động đến không nói nên lời. Cô còn tưởng Trương Minh Vũ và Trần Thắng Nam là chỗ quen biết, có quan hệ khá tốt mà thôi. Nào ngờ... Lâm Kiều Hân đã hoàn toàn choáng váng. Trong thời gian qua, rốt cuộc Trương Minh Vũ đã làm những gì? Thì ra, anh ấy vẫn luôn giúp đỡ nhà họ Lâm... Không hiểu vì sao, lòng cô bỗng nảy sinh một nỗi xót xa vô vàn. Trương Minh Vũ... đã phải chịu đựng quá nhiều... Khóe miệng Trần Thắng Nam thoáng hiện một nụ cười đắc ý. Cô ta rất hài lòng với hiệu quả này! Trần Thắng Nam còn quay sang nhướng mày với Trương Minh Vũ, tựa như đang tranh công... Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt với cô ta một cái rồi cười bảo: "Thôi được rồi, cô dẫn mọi người lên lầu hai đi, về sau mọi người sẽ làm việc ở đó". Đôi mắt Trần Thắng Nam như bừng sáng, vội vàng đáp: "Vâng!" Đám nhân viên phía sau cũng vô cùng kích động. Thật quá vinh dự! Trương Minh Vũ lại lên tiếng: "À đúng rồi, cô thông báo với mọi người, mười phút nữa tới phòng họp nhé". "Vâng, thưa sếp". Trần Thắng Nam cung kính thưa vâng, sau đó cất bước đi khỏi đó. Đám Đại Quân yên lặng đứng phía sau, ánh mắt tràn đầy lửa nhiệt tình. Lâm Kiều Hân khẽ mím môi, ánh mắt đầy phức tạp. Trương Minh Vũ lại cười bảo: "Cô đi theo tôi, tôi có chút việc muốn nói với cô". Lâm Kiều Hân hơi ngẩn ra. Chần chờ giây lát, cô mới lẳng lặng gật đầu. Trương Minh Vũ quay đầu cất bước đi dọc theo hành lang lầu một vào khu vực bên trong. Đi một lát, cuối cùng anh cũng tìm thấy phòng họp. Trương Minh Vũ đẩy cửa đi vào. Lâm Kiều Hân lặng lẽ theo sau. Phòng họp này rất rộng, được trang bị đầy đủ mọi thiết bị cần có. Trương Minh Vũ mỉm cười. Một nơi rộng lớn như vậy, đã thuộc về anh rồi?