Say Em Quên Lối Về

Chương 24: Trao nhau lần đầu. (h)



“Giúp anh mặc áo mưa đi.”

“Đêm nay... em phải hảo hảo bầu bạn với tiểu huynh đệ của anh đấy.”

Thanh âm vốn trầm ấm lúc này đã trở nên khàn khàn, nhuốm màu dục vọng. Lời nói đầy sắc tình kết hợp với âm thanh tựa như tiếng đàn cello thành công khiến khuôn mặt Bối Mạt phiếm hồng.

Cô ngại ngùng, nhưng rồi vẫn đồng ý giúp hắn mặc “quần áo” cho tiểu huynh đệ đang kịch liệt biểu tình nào đó.

Cúi đầu nhìn gậy t.hịt của Mạc Đình Cảnh, toàn thân Bối Mạt bỗng chốc cứng đờ. Hai mắt cô trợn lớn, tràn đầy kinh ngạc và khiếp sợ.

Cái... cái kích thước khủng bố này mà đâm vào... cô làm sao mà chịu đuợc.

Chứng kiến biểu cảm và nét mặt thiên biến vạn hóa của cô, hắn cong môi cười tà, vươn tay túm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đem nó đặt lên cự v.ật hùng dũng của mình. Ghé sát tai cô, phả hơi nóng bên tai, hắn thấp giọng:

“Thế nào?”

“Kích thước như này đủ c.hơi c.hết em rồi chứ, bé cưng?”

“Anh... anh...”

Bối Mạt thở hắt một hơi, bàn tay vô tình di chuyển khiến hắn như tê dại, suýt xoa một tiếng. C.hết tiệt, thật con mẹ nó sướng mà!

Cô thở hắt một hơi, âm thầm nuốt nước bọt, quẫn bách lên tiếng:

“Anh... anh bỏ tay ra có được không? Em... em phải đeo...”

“Em làm đi.”

Chưa để Bối Mạt nói hết câu, Mạc Đình Cảnh đã mất kiên nhẫn đánh gãy lời nói của cô. Hiện tại, tiểu huynh đệ vừa bị trêu chọc khiến hắn trướng đến phát đau, hận không thể một phát đ.âm lút cán vào bên trong cô.

Cúi đầu nhìn cô mất tự nhiên, lóng ngóng đeo “bao” cho gậy t.hịt cứng rắn, lòng hắn lại càng rạo rực hơn, cổ họng đã khô khốc đến đắng ngắt.

Bối Mạt vừa hoàn thành xong công việc của mình, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cả người đã lập tức bị nhấc bổng lên, thả vào trong bồn tắm, toàn thân ướt át.

Bộ đồ ướt nước nhanh chóng được Mạc Đình Cảnh tháo xuống, bị quẳng đến một góc trong phòng tắm. Ánh mắt hắn ngưng tụ, nhìn chằm chằm cảnh xuân ẩn hiện sau lớp đồ l.ót.

Hắn nâng niu hôn lên từng chi tiết trên khuôn mặt cô, từ trán, mắt, mũi cho đến đôi môi, hai má, chiếc cằm. Vừa hôn, bàn tay hư hỏng cũng không rảnh rỗi, nhanh chóng tháo chiếc áo ngực phiền phức của cô xuống. Đôi gò bồng trắng như tuyết lập tức bật ra.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, tràn đầy tơ máu và dục hỏa. Cúi người hôn lên cần cổ trắng nõn của cô, thỉnh thoảng lại l.iếm, lại c.ắn, để lại dấu vết đỏ chói. Từng ngón tay tinh xảo, xương khớp rõ ràng x.oa n.ắn cặp đào mềm mại của cô.

Xúc cảm mềm mại khiến hắn như trúng tà, yêu thích không muốn dừng lại. Hắn biết bản thân ham muốn cô, không chỉ thể xác mà còn có cả tâm, nhưng chưa lần nào hắn nhìn thấy đáy của tham vọng ích kỷ này.

“Ưm... anh, nhanh một chút...”

Bối Mạt bị đụng cho nảy sinh dục hỏa, toàn thân ngứa ngáy khó chịu. Cơ thể mẫn cảm đến mức cô có thể cảm nhận rõ ràng nơi ấy của mình đang r.ỉ n.ước cầu h.oan.

“Mạt Mạt ngoan, đợi anh một lát...”

“Lần đầu sẽ rất khó chịu. Anh không muốn làm em đau.”

Dứt lời, bàn tay rảnh rỗi còn lại lập tức di chuyển xuống vùng tam giác thần bí, vượt qua lớp l.ông m.ao cản trở, trêu đùa tiểu cô nương kia.

“Ngứa... ư... thật kỳ quái...”

Lần đầu đón nhận khoái cảm c.hết người khiến toàn thân Bối Mạt run rẩy từng đợt. Cô vươn tay, bấu chặt lấy cánh tay hắn.

Hắn thấp giọng cười: “Mới thế này mà em đã nhạy cảm thế rồi. Vậy một lát nữa “ăn” của anh, có phải em sẽ bay lên trời không?”

Đầu óc cô hiện tại đã gần như trắng xóa, cái gì cũng nghe không lọt, không hiểu. Cô chỉ biết ấm ức r.ên r.ỉ, để mặc cho hắn làm bậy làm bạ.

...

Một lúc sau, cảm thấy nơi ấy cuối cũng cũng đã sẵn sàng, Mạc Đình Cảnh mới chấm dứt màn dạo đầu, bắt đầu “yêu” Bối Mạt.

Hắn nhấc bổng cô lên, đặt cô ngồi trên thành bồn tắm. Xúc cảm lạnh lẽo truyền đến khiến cả người cô khẽ run lên, nhịn không được mà “ưm” một tiếng ngọt ngào.

“Mạt, anh cho vào nhé?”

“Ư... Cảnh, cho em... ngứa, thật khó chịu...”

Một chữ “Cảnh” thành công thả con thú hoang trong người hắn ra ngoài. Hắn cắn răng, không chút do dự đ.âm vào bên trong cô.

Một phát lút cán, trực tiếp đem m.àng tr.inh xé rách, cướp đi lần đầu của cô.

Cơn đau thấy tận tâm can đột ngột ập đến khiến lí trí đã mất của Bối Mạt phút chốc quay trở lại. Cô cảm giác như bản thân bị xẻ ra làm đôi, không nhịn được la thất thanh.

“Á... đau quá...”

“Rút... rút ra đi... hức...”

Cảm giác gậy t.hịt bị siết chặt, bên trong ẩm ướt lại nóng rực khiến toàn thân hắn tê dại, lí trí như trở nên điên cuồng. Hắn muốn mạnh bạo, thô bạo mà “làm” cô đến độ kêu cha gọi mẹ. Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đau đớn, nhăn nhó, trắng bệch của cô, hắn chỉ đành cắn răng, cố gắng nghiền nát cảm giác bạo nộ trong mình.

“Mạt... anh không động...”

“Đừng bắt anh rút nó ra... nó sẽ tủi thân c.hết mất...”

Bối Mạt nín nhịn cảm giác đau đớn toàn thân, cố gắng thở từng hơi nặng nhọc, mong muốn nhanh chóng thích nghi với sự xâm nhập của vật thể lạ.

Nhìn thấy dòng máu đỏ chảy dọc bắp đùi của Bối Mạt, nhỏ giọt xuống nền đất ướt át, hòa cùng với làn nước, Mạc Đình Cảnh cảm thấy nóng mắt, thở hắt một hơi nặng nề.

“Ưm... động... Cảnh, động đi...”

...

Vài tiếng sau đó.

“Cảnh... đủ rồi... em thật sự không nổi nữa...”

“Ưm... tha mạng... đã... đã bảy lần rồi...”

Dứt lời, Bối Mạt cũng hoàn toàn kiệt sức, ngất lịm trong vòng tay rắn chắc của Mạc Đình Cảnh. Hắn cười khổ một cái, không tình nguyện đem ph.ân th.ân rút . Đàn ông ba mươi tuổi mới được “bóc tem”, một khi phát tiết quả nhiên đáng sợ.

Hắn tắm rửa sạch sẽ cho cô, sau đó liền ôm cô trong trạng thái lõa lồ ra giường, đắp chăn cẩn thận.

Rầm!

Cánh cửa phòng đột ngột bị đạp mở khiến hắn hơi giật mình. Cũng may Bối Mạt đã thiếp đi vì quá mệt mỏi, chẳng thể tỉnh dậy.

Bối Dực vừa phá cửa xông vào, nhìn một màn này, sắc mặt lập tức trắng bệch, hai mắt trợn lớn, lắp bắp kinh hãi:

“Chú... chú... Mạt Mạt mới mười tám tuổi mà chú cũng...”

“Tôi hiểu nhóc muốn nói gì mà.”

“Em gái nhóc thật to gan, mười tám tuổi đã dám đè tôi ra mần thịt rồi!”

Bối Dực: “...”