Say Em Quên Lối Về

Chương 25: Anh sai rồi.



“Tôi hiểu nhóc muốn nói gì mà.”

“Em gái nhóc thật to gan, mười tám tuổi đã dám đè tôi ra mần thịt rồi!”

Bối Dực: “...”

Anh nín bặt, thở hắt một hơi đầy nặng nề, cố gắng áp chế cảm giác muốn g.iết người đang sục sôi trong lòng. Thân là anh trai, Bối Dực cảm thấy bản thân mình hiểu Bối Mạt hơn ai hết. Cô hiểu chuyện như vậy, có học thức như vậy, sao có thể vô duyên mà đè một ông chú ba mươi tuổi ra ăn tươi nuốt sống chứ!

Bối Dực tựa lưng vào cửa phòng, đôi lông mày kiếm khẽ nhíu chặt:

“Chú đừng có đổi trắng thay đen.”

“Này chắc chắn là do chú vã quá rồi. Ừm, ba mươi tuổi mới được “bóc tem”, vã thật!”

Mạc Đình Cảnh: “...”, mày tới số rồi nhóc!

Hắn nhìn cô một cái, xác nhận cô đã ngủ say, chăn đã được đắp cẩn thận mới rảo bước đến chỗ Bối Dực, không chút do dự nào túm lấy cổ áo anh, lôi xồng xộc ra khỏi phòng.

...

“Thằng nhóc thối này, mới ra nước ngoài vài năm mà đã to gan lớn mật, dám hỗn láo với tôi rồi hả?”

Mạc Đình Cảnh cả người chỉ mặc chiếc áo tắm màu đen, bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ không có lấy một phần mệt mỏi, mặc cho hắn vừa mới trải qua một cuộc hoan ái tưởng chừng như vô hạn.

Bối Dực ngồi ở phía đối diện, lúc này cuối cùng cũng đã lấy lại được bình tĩnh, trong lòng có chút oán giận bản thân. Ban nãy, vậy mà anh lại lớn tiếng sỉ nhục thần tượng của chính mình.

Lúc đầu là báo cảnh sát, lúc sau lại sỉ nhục. Liên tiếp hai lần tổn thương mạnh mẽ tinh thần của hắn, anh cảm thấy bản thân sống không còn gì nuối tiếc nữa. Một thân mang đầy tội lỗi rốt cuộc nên ch.ết đi cho rồi.

Mấp máy môi, Bối Dực nhỏ giọng:

“Cháu quý chú như vậy, nào dám hỗn láo chứ.”

“Nói to lên!”

“Khí thế hùng hổ vừa nãy của mày đâu rồi hả?”

Hắn đập bàn, tức đến độ chẳng thèm gọi cháu gọi nhóc nữa mà chuyển luôn sang xưng mày tao cho bõ tức.

Đường đường là người đàn ông hoàng kim, người chồng quốc dân trong giới chị em mà anh lại dám bảo hắn là vã. Nỗi nhục này, hắn thật sự không biết nên giấu đi đâu.

“Cháu... cháu chỉ nói đúng sự thật thôi mà...”

“Mẹ kiếp!”

“Tôi là thủ thân như ngọc, giữ gìn tr.inh t.iết quý báu cho Mạt Mạt, hiểu chưa hả?”

“Cái gì? Thủ thân? Nhưng chú và em gái cháu rõ ràng là tình cảm trong sáng!”

“Thế mày không biết em gái mày vừa mới tỏ tình ông đây hả?”

Nghe đến đây, Bối Dực hoảng đến nỗi mất đi khả năng ngôn luận, muốn nói nhưng lại chẳng thể nói. Cú sốc quá lớn khiến anh khó thở, trực tiếp ngất lịm đi.

Mắt thấy kẻ phiền phức đáng ghét nào đó cuối cùng cũng ngất xỉu vì hoảng loạn và kinh ngạc, Mạc Đình Cảnh lập tức bật cười sảng khoái, hả hê vô cùng.

Bây giờ cũng đã về khuya rồi, hắn cũng không nỡ đánh thức bác quản gia nên đành phát đại từ bi lấy cho Bối Dực một tấm chăn mỏng, đắp hời hợt rồi cũng ba chân bốn cẳng trở về phòng, leo lên giường, chui vào chăn ấm đệm êm, ôm lấy eo nhỏ của cô, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay... rất có thể sẽ là giấc ngủ tuyệt nhất của hắn từ trước đến giờ.

...

Vài ngày sau đó, cảnh sát đột nhiên triệu Bối Dực lên đồn khiến anh thập phần hoang mang. Hỏi ra mới biết là vì luật sự bên Mạc Đình Cảnh yêu cầu gặp mặt, còn yêu cầu anh đền bù phí tổn thất và tinh thần. Cho nên, khi trở về nhà họ Mạc, sắc mặt Bối Dực khó coi đến cực điểm, đen hơn cả đứa bị cắm sừng.

Vừa đi vào nhà chưa được mấy bước, bên tai đã truyền đến giọng nói đầy đùa cợt của Mạc Đình Cảnh.

“Huhu... vợ ơi... đừng bắt anh ăn chay nữa mà...”

“Anh sẽ nghẹn đến ch.ết mất!!”

Hắn ấm ức, nắm chặt lấy cánh tay Bối Mạt mà lay lay, cái miệng xấu xa không ngừng làm nũng, cầu xin.

Ai đời mới được “bóc tem” mà đã bị người yêu bắt ăn chay, cấm dục như hắn cơ chứ. Hắn cảm thấy bản thân chính là người đàn ông bất hạnh nhất thế gian.

Trước lời cầu xin đầy tha thiết của hắn, Bối Mạt vẫn giữ được lí trí, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến. Cô gạt tay hắn ra, trên mặt lộ rõ biểu cảm ghét bỏ:

“Anh tránh xa tôi ra. Đồ c.ẩu động dục!”

“Ơ?”

Hắn sửng sốt, đứng hình mất cả chục giây. Hắn rõ ràng là con người hàng thật thứ thiệt, lúc này lại bị bà xã ghẻ lạnh, đem ra so sánh với chó. Hơn nữa, con chó này cũng bất bình thường, là con chó chỉ biết sử dụng thân dưới.

Hắn lập tức rơm rớm nước mắt, ôm chặt lấy cánh tay cô, rầu rĩ lên tiếng:

“Anh sai rồi...”

“Vợ, em đừng ghét bỏ anh có được không?”

“Sau này... anh nhất định sẽ tiết chế, thật đấy...”

Bối Mạt nhìn hắn đáng thương như vậy, trái tim cứng rắn cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt. Cô mấp máy môi, lòng đầy lưỡng lự.

“Em...”

Mắt thấy khổ nhục kế của bản thân sắp thành công đạt được mục đích to lớn, Mạc Đình Cảnh càng làm lố hơn, vứt hết liêm sỉ và mặt mũi để cầu xin.

“Bà xã... vợ yêu... bé cưng...”

“Được rồi, được rồi. Em thật sự sợ anh rồi đấy!”

Bối Mạt bị lời nói sến súa đầy đường mật của hắn làm cho nổi da gà, lập tức vươn tay bịt cái mỏ hỗn của hắn lại. Cô thở dài đầy bất lực.

Tại sao trước kia cô không phát hiện ra sự trẻ con trong tính cách của hắn chứ?

Hay là... đàn ông một khi bị tình yêu quật ngã thì sẽ tự động trẻ hóa?

Bối Mạt còn rất nhiều thắc mắc trong lòng, nhưng chỉ có thể hỏi điều quan trọng nhất:

“Thế sau này anh... tính “làm” mấy hiệp?”

“Hm... 6,5 hiệp được không em?”

Bối Mạt: “...”, dẹp mẹ đi!