Tên của hai đứa quả thực là cực phẩm có một không hai. Tám tỷ người trên thế giới này cũng không ai có cái tên đặc biệt như hai đứa đâu. Cho nên, đừng lo lắng sẽ không nổi bật giữa chốn đông người!
Bối Mạt thực sự cạn lời với người đàn ông nào đó luôn rồi. Cô nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó vẫn là tự thân vận động, tự nghĩ tên cho con.
“Người anh sẽ là Mạc Quân Thành.”
“Người em sẽ là Mạc Quân Nghị.”
Mạc Đình Cảnh nghe đến đây, lòng không hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy không mấy vui vẻ. Hắn bĩu môi, giở thói trẻ con làm nũng:
“Anh cũng muốn được vợ đặt tên cho.”
“Mạc vô liêm sĩ, biến thái, chua lè chua lét!”
Mạc Đình Cảnh: “??!”
...
Thời gian thấm thoát trôi qua, thoát cái đã gần sáu tháng kể từ khi Bối Mạt hạ sinh Thành và Nghị. Ngày tổ chức hôn lễ của hắn và cô cũng đã được ấn định, chỉ việc vừa sống vui vẻ vừa chờ đợi ngày trọng đại ấy đến mà thôi.
Chỉ là, đôi khi chờ đợi quá nhiều sẽ khiến cho đầu óc con người không còn được tỉnh táo mà trở nên hơi đ.iên đ.iên khùng khùng. Mạc Đình Cảnh chính là ví dụ điển hình cho điều đó.
“Bé cưng.”
“Con nhỏ uống sữa xong rồi. Vậy phần của con lớn đâu?”
Vừa nói, hắn vừa đè Bối Mạt ra ghế sofa, không chút do dự vén áo cô lên, đẩy chiếc áo ngực vướng víu qua một bên. Rất nhanh, đôi gò bồng căng sữa, thơm ngọt đã hiển hiện trước mắt hắn.
Nuốt “ực” nước bọt một cái, Mạc Đình Cảnh đã cảm thấy cổ họng khô khốc. Hắn khát! Thật sự rất khát!
“Nơi này đáng ra là của anh mới đúng!”
“Hai thằng oắt con kia lại dám độc chiếm nó!”
Càng nói, hắn càng tức giận.
Từ sau khi Thành và Nghị ra đời, địa vị của hắn trong gia đình bỗng chốc tụt dốc không phanh, rơi xuống đáy của xã hội. Sự quan tâm vốn nên là của hắn đột nhiên bị tước đoạt.
Cô không còn yêu thương hắn nữa rồi!
Trong lòng cô, chỉ còn có hai đứa nhóc kia thôi!
Càng nghĩ, Mạc Đình Cảnh càng ấm ức. Hắn gục mặt lên ngực cô, hít lấy mùi sữa thơm ngọt, rầm rì lên tiếng:
“Em lúc nào cũng chỉ 'con con' thôi. Anh cũng biết ghen cơ mà!”
“Mẹ kiếp, sao ngày cưới lại lâu vậy chứ? Anh muốn tuyên bố chủ quyền...”
Bối Mạt nở nụ cười bất đắc dĩ, vươn tay nhéo nhéo má hắn, chậm rãi nói: “Còn một tháng nữa thôi anh. Hơn nữa, con cũng là con anh, anh việc gì phải so sánh hả?”
“Ai bảo em lơ anh đẹp mặt?”
“Mạc chua lè chua lét, anh là trẻ con đấy à?” Cô bật cười thành tiếng, vò loạn mái tóc bồng bềnh, mềm mượt của hắn: “Bon và Bin là em bé, đương nhiên có trọng lượng hơn anh rồi.”
“Anh... anh... anh cũng là em... em bé!”
“Hả?”
“Mẹ kiếp! Anh bảo anh cũng là em bé! Mau, mau đút sữa cho anh đi... em bé đói rồi...”
Bối Mạt: “...”, em thua tâm phục khẩu phục.
Mặt quá dày! Quá vô liêm sỉ!
...
Một tháng sau.
“Bon, Bin, sao hai đứa lại bò đến thư phòng hả?”
“Có biết là hôn lễ sắp cử hành rồi không?”
Thanh Lan thở dài một hơi, cúi xuống bồng Thành và Nghị lên. Hai đứa nhỏ rất giống cô và hắn, đều xinh xắn đáng yêu, đều thông minh lanh lợi. Chỉ là hai đứa phá như quỷ, lơ là một chút là sẽ mất dấu ngay.
Bà bế hai đứa nhỏ ra ngoài sân, cùng với ông bà thông gia nói chuyện tương lai.
...
Nhà họ Mạc là gia tộc có lịch sử lâu đời, danh tiếng vang xa khắp Kinh Bắc thành. Cho nên, ngay khi hay tin thái tử gia nhà họ Mạc lấy vợ, đông đảo người trong giới thượng lưu đã đổ xô về.
Cũng vì lí do đó, dàn phù dâu, phù rể cũng như người thân gia đình phải tiếp đón khách mời ghé dự không ngơi nghỉ.
Tống Khương ngồi xuống ghế, một hơi uống cạn ly nước, thở hổn hển lên tiếng: “Mệt ch.ết rồi! Quả nhiên, nhận lời làm phù rể là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi.”
Bối Dực chẹp miệng một cái, tặng cho ai đó cái nhìn đầy khinh thường. Choàng tay khoác lấy bả vai Tống thiếu, anh nói:
“Cậu nên cảm thấy biết ơn mới phải.”
“Biết ơn vì sắp bị hành cho ra bã hả?” Tống thiếu nhíu mày, quyết định không tiếp thu: “Xin khiếu.”
Bối Dực cười trừ, đưa mắt nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm ai đó. Nhìn một lúc mà không thấy bóng dáng quen thuộc, Dực thiếu chau mày, khuôn mặt điển trai tràn đầy bất mãn.
Cô gái nhỏ anh “bắt cóc” từ nước Pháp xa xôi đến đây... rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi?
...
“Bon, Bin, đừng quậy.”
Mạc Đình Cảnh hốt hoảng ôm lấy hai đứa con, không để cho hai đứa trẻ “tấn công” cô gái nhỏ trước mặt.
“Oe... oe...”
Mạc Quân Thành, tức bé Bon, lập tức khóc lớn, cánh tay mũm mĩm cứ với với về phía trước, không muốn rời xa chị đẹp trước mặt.
Bé Bin thấy anh trai khóc, không hiểu gì đột nhiên cảm thấy ủy khuất, cũng khóc lớn khiến hắn hoang mang.
Đây... đây... đây là bắt nạt hắn tập thể đấy à?
Mạc Đình Cảnh bất lực thở dài, đặt hai đứa con quậy phá của mình lên ghế, sau đó ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói chuyện.
“Hai đứa muốn cái gì?”
“Oe, oe...”
Mạc Quân Thành nức nở, ngón tay bé xíu chỉ về hướng cô gái trước mặt. Bé Nghị cũng không chịu thua thiệt, gật gật cái đầu nhỏ.
Hắn quay đầu, nhìn cô gái xinh đẹp nhưng xa lạ trước mặt, cũng không có chút ấn tượng nào. Quay lại nhìn con trai, hắn đang định lên tiếng dạy dỗ một trận thì phía sau đó truyền đến giọng nói đầy tức giận.
“Mạc Quân Nghị, Mạc Quân Thành! Hai đứa giỏi lắm!”
“Người phụ nữ của bác mà hai đứa cũng dám nhòm ngó?”
“Cha hai đứa dụ dỗ em gái bác, đến lượt hai đứa lăm le vợ bác? Đúng là hổ phụ sinh hổ tử mà!”
Dực thiếu tức giận, ôm cô gái nhỏ kia vào lòng, trừng mắt nhìn ba cha con nhà nào đó.