Náo loạn một hồi, mọi thứ cuối cùng cũng quay trở lại quỹ đạo vốn có.
Mạc Đình Cảnh giao lại hai đứa nhỏ cho Bối Dực, sau đó lại chạy đi chuẩn bị hôn lễ. Dực thiếu mỗi tay một đứa nhỏ, trong lòng bứt rứt, khó chịu vô cùng.
“Tại sao hai thằng oắt con này lại quấn lấy em?”
“Thầy... em...” Khả Lạc chỉ muốn nói một điều thôi. Chẳng riêng gì hai đứa nhỏ, ngay cả Dực thiếu quyền cao chức trọng, gái bu đầy người cũng bám lấy cô không rời đấy thôi. Chỉ là, lá gan của Khả Lạc rất rất nhỏ. Cô không cách nào đem lời này nói ra được. “Chắc... chắc hai đứa trẻ thích em thôi...”
“Thích em?”
Bối Dực cúi đầu, nhìn hai đứa trẻ bụ bẫm giống y đúc nhau trong lòng. Càng nhìn, anh càng cảm thấy ngứa mắt vô cùng. Có ý đồ bất chính với người phụ nữ của anh, cho dù có đáng yêu đến đâu cũng thật sự ngứa mắt!
Dực thiếu đặt hai đứa nhỏ xuống ghế, sau đó nghiêm túc dạy dỗ:
“Không được đụng đến em ấy, biết chưa hả?”
“Y a... a...”
Quân Thành giãy nảy lên, chỉ chỉ tay về phía Khả Lạc, bất mãn lên tiếng. Chỉ là, bé Bon nói cái gì, người lớn cũng sẽ nghe không hiểu.
Có lẽ, người duy nhất hiểu được chỉ có Quân Nghị mà thôi. Bé cũng gật gật đầu nhỏ, ngước đôi mắt to tròn, ngập nước lên nhìn Khả Lạc. Môi nhỏ hồng hào khẽ bĩu, trông vừa tủi thân vừa đáng yêu.
“Phản đối vô hiệu.”
“Làm nũng cũng vô hiệu.”
“Đây là vợ của bác, không phải của hai đứa!”
Khả Lạc gãi gãi má, thắc mắc hỏi: “Thầy, em... em là vợ thầy từ khi nào vậy?”
Bối Dực quay phắt lại, đáy mắt lóe lên tia nguy hiểm. Một giây sau, anh lập tức lật mặt, ấm ức nói: “Em đè ông đây ra ăn sạch rồi. Lẽ nào bây giờ muốn phủi mông bỏ trốn? 'Nòng nọc' ông đây cũng cho em rồi. Em có giỏi thì trả lại tôi đi!”
Khả Lạc: “...”
...
Cuối cùng giờ lành cũng đến. Bối Mạt trong tà váy trắng tinh khôi, xinh đẹp tuyệt trần, tựa như thần tiên giáng thế, từng bước từng bước cùng với cha và anh trai tiến lên lễ đường.
Bối Duệ đặt tay cô lên trên tay Mạc Đình Cảnh, nghiêm túc nói: “Tôi giao con bé cho anh, anh nhất định phải yêu thương nó.”
“Vâng... cha.”
Hắn gượng gạo đáp lại. Lần đầu tiên gọi anh em chí cốt một tiếng “cha”, hắn thật sự cảm thấy có chút không tự nhiên.
Bối Duệ cùng Bối Dực đi xuống, để cô ở lại bên cạnh hắn. Hai bàn tay siết chặt lấy nhau, mười ngón đan xen, không một ai muốn buông tay đối phương.
Trông thây cả hai đã sẵn sàng, cha sứ lúc này mới bắt đầu thực hiện phần việc của bản thân.
“Mạc Đình Cảnh, con có đồng ý lấy cô gái trước mặt làm vợ không? Con có hứa sẽ thủy chung một đời, yêu thương, chăm sóc, sẻ chia mọi thứ với cô ấy không?”
“Con đồng ý.”
Cha sứ gật đầu hài lòng, quay sang nhìn cô.
“Bối Mạt, con có đồng ý lấy người đàn ông trước mặt làm chồng không? Con có hứa sẽ một lòng một dạ, quan tâm, chăm sóc, chia sẻ tất cả với anh ấy không?”
“Con đồng ý.”
Cha sứ gật đầu, sau đó tuyên bố cả hai chính thức trở thành vợ chồng, có thể trao nhẫn và hôn nhau.
Chỉ đợi có thể, Mạc Đình Cảnh và Bối Mạt lập tức trao nhau chiếc nhẫn cả hai đã mất công lựa chọn. Đây là tín vật đính ước của hắn và cô.
Trước sự chứng kiến của cả trăm nghìn người, hắn nâng cằm, đặt lên cánh môi đỏ hồng của cô một nụ hôn. Cái hôn đằm thắm, nhẹ nhàng mà tinh tế, giống như chất k.ích th.ích khiến trái tim cô mềm nhũn.
Mười chín tuổi bước lên xe hoa...
Liệu có phải là quá sớm hay không?
Bối Mạt không biết.
Trong thế giới quan của cô, không có cái gọi là “sớm” hay “không sớm“. Chỉ cần có thể ở bên người mình yêu, tuổi tác ra sao không phải là vấn đề.
Bối Mạt cũng có bí mật của riêng mình. Thời niên thiếu, cô yêu thầm hắn, yêu rất rất nhiều. Chỉ là, hắn không biết mà thôi. Cô nỗ lực thật nhiều, cứ thầm lặng mà cố gắng, để cho đến ngày hôm nay, cô sánh vai với hắn, cùng hắn trải qua một cuộc sống hôn nhân ngọt ngào.
Bó hoa cưới được ném lên, bay lơ lửng trên không trung, sau đó vì trọng lực tác dụng mà rơi xuống, tạo thành một đường cong đẹp mắt.
Bộp!
Bối Dực không mất quá nhiều công sức đoạt được bó hoa về tay. Anh hướng về phía người con gái cách đó không xa, chậm rãi đi đến.
Không biết Dực thiếu lấy từ đâu ra một hộp nhẫn, cẩn thận đặt lên trên bó hoa, sau đó khom lưng. Khóe miệng cong cong, nhếch lên vẽ thành một nụ cười tuyệt mĩ.