Say Song Bích

Chương 27: Tam Tôn



Thanh Hà Bất Tịnh Thế,

Tiên phủ của Nhiếp gia được bao quanh bởi nhiều núi, ít sông suối, thường dùng đá trong núi để làm vật liệu, tường cao bao bọc xung quanh, phong thái uy nghiêm bá đạo, môn sinh đệ tử nghiêm túc ít nói cười, không giận tự uy, tuy nhiên lúc này không tránh khỏi vô cùng lo lắng, suy cho cùng tiểu công tử bọn họ hình như đã gây ra hoạ lớn, mặc dù bình thường cũng gặp không ít hoạ, nhưng sắc mặt của gia chủ thực sự đặc biệt khó coi, càng không nói đến Liễm Phương Tôn và Trạch Vu Quân trên mặt đầy vẻ lúng túng.

Bọn họ không thể không hoài nghi tiểu công tử đã làm điều gì đó rất kinh khủng.

Nếu Nhiếp Hoài Tang biết bọn họ đang nghĩ gì, nhất định sẽ khóc lóc kêu oan á! Dù sao đi nữa chuyện cũng không phải to tát gì, chỉ là giống như mọi khi, sưu tầm vài cuốn sách tranh thôi, chỉ là đề tài hơi đặc biệt một chút, nhưng cũng không phải thứ hắn muốn xem! Ông trời ơi! Nhiếp Hoài Tang nhìn đại ca mình, nếu hắn nói thẳng nói thật thì đại ca hắn có tin không?

Suy cho cùng, hắn chỉ là vì huynh đệ mà hy sinh thân mình, nhưng …… Nhiếp Hoài Tang đau khổ nghĩ, nếu đại ca hắn hỏi tại sao huynh đệ hắn tìm hắn nhờ vả việc này, thì chẳng phải là vì cảm thấy Nhiếp Hoài Tang hắn sẽ có nên mới mượn hay sao? Đây không phải là quay vòng về sao? Hơn nữa đại ca của hắn thậm chí có thể sẽ cho rằng hắn thích Ngụy huynh, Nhiếp Hoài Tang tuyệt vọng quỳ xuống chấp nhận số phận, cứ nói thử xem sao? A a a a a a! Có nói thế nào cũng không đúng hết á!

Có lẽ cảm nhận được sự tuyệt vọng của Nhiếp Hoài Tang, Kim Quang Dao vẫn luôn cảm thấy khá tốt đối với cậu nghĩa đệ có thêm này, cho nên y đứng ra nói:

“Đại ca, chắc là Hoài Tang chỉ là ham chơi, không có gì to tát.”

Quả nhiên hiệu quả giống như Nhiếp Hoài Tang dự đoán, Nhiếp Minh Quyết sắc mặt càng tối sầm, y tức giận nói:

“Ham chơi? Chơi đến cả thứ này?”

Nhiếp Hoài Tang run lẩy bẩy nói: “Ca! Đại ca! Ta thật sự chỉ sưu tầm đơn thuần! Tuyệt đối sẽ không xem!”

Bá Hạ đã rục rịch, gia môn bất hạnh, Nhiếp Minh Quyết y vốn muốn bồi dưỡng đệ đệ trở thành người kế vị, nhưng nếu người kế vị không muốn có người kế vị, vậy Nhiếp thị của y chẳng lẽ phải đứt đoạn hay sao? Nhiếp Minh Quyết cảm thấy buồn bã, phải chăng đây là báo ứng cho việc y không muốn thành thân ư?

Lam Hi Thần tuy rằng vừa rồi rất xấu hổ, nhưng rất nhanh chóng tiếp nhận, nhìn hai vị huynh đệ này một người không biết cảm khái cái gì, một người co rúm run rẩy vì sợ hãi, không khỏi khuyên nhủ:

“Đại ca, Hoài Tang còn nhỏ, chưa kể rốt cuộc đây có phải là hắn nhất thời hứng khởi hay không, nếu thật sự yêu thương ai đó, học hỏi thêm một chút cũng tốt mà!”

“Học hỏi?” Nhiếp Minh Quyết xưa nay luôn ôn tồn hoà nhã với Lam Hi Thần, hỏi gì cũng trả lời, lúc này cũng không tránh khỏi vô thức nói.

Kim Quang Dao ở một bên đỡ trán, bất cẩn rồi, vốn cho rằng Nhị ca đã đỡ được bảy tám phần, dù sao trước đó trò chuyện với Nhiếp Minh Quyết, giọng điệu rất bình thường, nhưng với sự cảm thán quen thuộc này, y không khỏi kéo kéo góc áo Lam Hi Thần, muốn kêu hắn đừng nói nữa. Nhưng Lam Hi Thần chỉ cho rằng Kim Quang Dao sợ gương mặt đen thui của Đại ca nên càng quyết tâm nói chuyện với Nhiếp Minh Quyết cho đàng hoàng.

Lam Hi Thần thở dài nói: “Đúng vậy! Haizz! Nghĩ Vong Cơ nhà đệ đã ở bên Nguỵ công tử lâu như vậy rồi, còn chưa lấy được vào tay, ngay cả Kim công tử và Giang cô nương cũng đã bàn chuyện cưới hỏi, cũng không biết Lam gia khi nào mới có thể tổ chức hỉ sự đây.”

Ban đầu Nhiếp Hoài Tang đang vui mừng vì Hi Thần ca cầu tình cho hắn, nhưng đột nhiên nghe được Ngụy huynh thế mà có mùi mờ ám với Lam nhị công tử! Đợi đã, dựa vào bộ não nhỏ bé thông minh của hắn, nếu Ngụy huynh đã muốn Xuân Cung đồ này, vậy chẳng phải có ý nghĩa rồi sao!

Nhiếp Hoài Tang kích động giải thích với Tam Tôn: “Là hắn! Là Ngụy huynh! Là Ngụy huynh muốn! Ta thật sự không cảm thấy hứng thú!”

Hắn! Nhiếp Hoài Tang! Là người trong sạch!

Mà Nhiếp Minh Quyết còn chưa tiêu hóa được chuyện nam nam có thể ở bên nhau, rồi đệ đệ của y cảm thấy có hứng thú, sau đó đột nhiên Nhị đệ nói cho y biết, đệ đệ Lam Vong Cơ của hắn đang theo đuổi một nam tử họ Ngụy, cũng chính là Ngụy Vô Tiện, kết quả đệ đệ ruột của y nói Xuân Cung đồ là do Nguỵ Vô Tiện muốn?

Xin lỗi, hiện tại y muốn đi ra ngoài săn đêm, chỗ này lượng tin tức quá lớn, Nhiếp Minh Quyết y cần có không gian.

Còn Lam Hi Thần ngược lại rất đỗi vui mừng, bởi vì hắn đi đến Kim Lân Đài, sau đó đến Bất Tịnh Thế, khó tránh khỏi không kịp truyền tin, Lam Vong Cơ chỉ truyền tin về Vân Thâm, vì vậy Lam Hi Thần còn chưa biết chuyện hai người kia đã ở bên nhau, lúc này Nhiếp Hoài Tang nói như vậy chẳng phải có nghĩa là Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ tiến triển rất tốt sao!

Lam Hi Thần hai mắt sáng ngời, quay đầu nhìn đồng minh Kim Quang Dao của hắn, kích động nói:

“A Dao à! Vong Cơ bọn hắn thành rồi!”

Với tư cách là áo bông nhỏ tri kỷ của Nhị ca, Kim Quang Dao còn có thể làm gì đây, đương nhiên mỉm cười đáp lại hắn: “Đây thực sự là một chuyện vui lớn nha.”

Nhiếp Minh Quyết nhìn ba vị đệ đệ này, không hiểu sao có cảm giác bị gạt ra ngoài. A, vừa rồi đã xảy ra chuyện quái gì vậy?