Một ngày trước khi dẫn người đến hạ sính, Kim Tử Hiên hưng phấn đến mức không ngủ được, thấy chưa, hiện giờ dưới mắt thâm đen, thỉnh thoảng cứ dừng lại thoa một ít phấn để che đi. Đến khi tới bến tàu Liên Hoa Ổ dằn lòng không được mà run rẩy, dù sao đi nữa cách đây một tháng trên bến tàu vẫn còn trưng một tấm biển gỗ ghi: Kim Tử Hiên và chó không được vào.
Mấy tháng nay cứ hắn đặt chân lên Liên Hoa Ổ, Giang Trừng mà tới hỏi tội thì chính là quất một roi, tuy rằng không đến nỗi xuống tay tàn nhẫn, hắn cũng sẽ đánh trả, nhưng hắn vẫn thật sự không gặp được a Ly. Cuối cùng vẫn là a Ly nghe hắn mỗi ngày truyền tin kể khổ, mới thuyết phục Giang Trừng gỡ bỏ tấm bảng, nhưng đãi ngộ khi vào cửa lại càng thê thảm hơn.
Hôm nay hắn mang sính lễ đến, người Giang gia canh chừng ở bến tàu từ rất sớm, chờ đợi hắn với sắc mặt vui mừng, khỏi phải nói cách đãi ngộ này sung sướng thế nào. Kim Tử Hiên im lặng soi gương lần nữa, bảo đảm hắn bây giờ dáng vẻ đường đường, lại chỉnh đốn quần áo, đặt chân lên Liên Hoa Ổ.
Ngụy Vô Tiện đã đi tới đi lui trước cổng Giang gia mười lần, đầu của những đứa trẻ xung quanh đó cũng xoay chuyển qua lại theo hắn, ngốc nghếch đáng yêu. Lam Vong Cơ ngoan ngoãn ngồi giữa bọn trẻ, cũng không hiểu tại sao Ngụy Vô Tiện lại lo lắng.
Một môn sinh Giang gia chạy đến báo cho Ngụy Vô Tiện biết Kim Tử Hiên đã đến rồi, Ngụy Vô Tiện hai mắt sáng lên, kích động phái người đi tìm Giang Trừng, kêu Giang gia chuẩn bị một chút, sau đó kéo Lam Vong Cơ lên, nói với mấy đứa trẻ kia:
“Nhớ kỹ nha! Đợi lát nữa thấy một người mặc đồ ánh vàng kim chói lọi, ai da, cả nhà hắn đều ăn mặc kiểu như thế, vậy thì người nào sáng rực nhất, điệu đàng nhất hiểu không? Thì đó là vị ca ca đáng bị đánh đòn nhất, các ngươi cứ việc quấn lấy hắn đòi lộ phí.”
Một thằng nhóc có khuôn mặt tròn trịa nói: “Tiện ca ca! Tiện ca ca! Có phải là vị ca ca thường hay đến tìm Giang tỷ tỷ không!”
Ngụy Vô Tiện âm thầm phun tào Kim Tử Hiên rốt cuộc đã tới bao nhiêu lần, mà ngay cả mấy đứa nhỏ không đọc được chữ cũng nhớ được người. Trên mặt mang nụ cười, hắn từ trong ngực áo móc ra một nắm kẹo nói: “Thông minh! Chính là cái tên đó, ngàn vạn lần đừng để hắn đến đây quá nhanh nha! Hắn có tiền, bắt hắn trả nhiều một chút.”
Bọn nhóc vừa gật đầu vừa nhận lấy kẹo, sau đó chạy đi tìm Kim Tử Hiên theo hướng Ngụy Vô Tiện chỉ. Ngụy Vô Tiện cười quái dị, đến lúc đúng giờ sẽ nói Kim Tử Hiên lề mà lề mề cả nửa ngày vẫn chưa tới, có phải là không muốn cưới người ta không. Để xem lúc đó hắn nói cái gì.
Lam Vong Cơ ở một bên bất mãn chọc chọc vào mặt Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện há miệng cắn giữ ngón tay của Lam Vong Cơ, miệng nói:
“Lam nhị công tử của ta, chẳng lẽ còn ghen với cả trẻ con sao?”
Lam Vong Cơ vội vàng rút tay lại, mím môi lắc đầu. Nhưng trên mặt tức giận bừng bừng, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy rất là hiếm lạ, lén lút nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai chú ý, liền nhét một miếng kẹo hoa quế vào miệng Lam Vong Cơ. Lần này mặt Lam Vong Cơ thực sự phồng lên.
Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm, kẹo có ngọt không?”
Lam Vong Cơ vừa mới định mở miệng, nhưng vì kẹo đã ở trong miệng, ăn không nói, chỉ gật đầu. Tiểu lang quân ngoan ngoãn và biết vâng lời này ngọt ngào quá đi à! Ngụy Vô Tiện ghé lại gần hôn một cái lên môi Lam Vong Cơ, cười nói: “Quả nhiên rất ngọt.”
Giang Trừng chờ Ngụy Vô Tiện cả nửa ngày cũng không thấy người tới, vừa ra đến ngoài cổng đã nhìn thấy hai người này đang quang minh chính đại chơi trò hôn nhau!
Thật sự là giữa trời đất thế này, đạo đức suy đồi! Lòng người xấu xa! Tức muốn nổ phổi kéo Ngụy Vô Tiện trở về, theo sau là Lam Vong Cơ.
Mà Kim Tử Hiên lúc này bị một đám nhóc con vây quanh, đi không được không nói, còn bị chen lấn đẩy lùi ngược lại! Hắn nhớ a Ly của hắn! Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải từ Lan Lăng đến Vân Mộng, mà là từ bến tàu Liên Hoa Ổ đến Giang Gia!