Sếp Lúc Nào Cũng Trêu Chọc Tôi

Chương 31: Em ngoan thế sao?



31.

Trước sinh nhật của Đặng Văn Thuỵ một ngày, Túc Duy An do dự hết lần này đến lần khác cuối cùng vẫn gọi điện thoại sang.

"Cậu ơi." Túc Duy An đứng ở trung tâm mua sắm nhìn sang bản đồ của trung tâm bên cạnh mình, "Cậu có muốn cái gì không, cháu sẽ mua cho."

Cậu đã cẩn thận suy nghĩ rất lâu, đối với người cậu này cậu vẫn chưa đủ hiểu biết.

Tốt hơn là nên mua những gì thiết thực mà Đặng Văn Thuỵ thật sự cần.

Đặng Văn Thuỵ bị câu nói bá đạo này làm cho sửng sốt, sau một lúc lâu mới cười bảo, "... cậu không muốn gì hết."

"Vậy..." Túc Duy An nhìn trái nhìn phải, "Vậy cháu sẽ tự chọn cho cậu."

"Chờ đã." Đăng Văn Thuỵ gọi cậu, "Thật sự muốn tặng quà cho cậu?"

Túc Duy An gật đầu, "Vâng ạ!"

"... thật ra cậu rất muốn nhìn thấy cháu mặc một bộ tây trang."

Khi Đặng Văn Thuỵ nói ra câu này, mũi của anh đột nhiên có chút chua xót, anh cố gắng kìm nén cảm xúc của mình vì không muốn ảnh hưởng tới Túc Duy An.

Chị gái của anh từng bảo nhiều lần rằng chờ cho Túc Duy An lớn lên, chị ấy sẽ thiết kế cho thằng bé một bộ tây trang để ra dáng một người đàn ông.

Bây giờ chị không còn nữa, tây trang cũng bị anh cố gắng dọn vào một góc ký ức, bây giờ không hiểu sao lại nhớ tới.

"Cậu muốn một bộ tây trang sao?" Túc Duy An cho rằng mình nghe nhầm.

"Không phải." Đặng Văn Thuỵ lặp lại, "Cậu muốn một lần được nhìn thấy cháu mặc tây trang."

Vì thế mười phút sau, Túc Duy An ngoan ngoãn ở trong phòng thử đồ mặc tây trang.

Tuy rằng không biết tại sao Đặng Văn Thụy lại muốn "món quà" này, nhưng Túc Duy An cũng không hỏi nhiều, cậu làm những gì mình có thể là được.

Chỉ là...

"Quý khách, ngài đã thay xong chưa?" Bên ngoài truyền vào tiếng hỏi của người bán hàng.

Túc Duy An có chút xấu hổ, lại thắt đi thắt lại mấy lần mới bất đắc dĩ đẩy cửa ra, "Cái này... tôi không biết thắt lắm." Cậu giơ cà vạt trong tay lên.

Một đứa nhỏ thanh tú, mặc tây trang vào càng tăng thêm vẻ điềm đạm và ưu nhã.

Với vẻ đẹp ở trước mắt, sắc mặt của người bán hàng vẫn không thay đổi mà giúp cậu thắt cà vạt của tây trang, sau đó lại một lần nữa nở ra nụ cười thật tươi, "Đẹp trai lắm, cậu có muốn thử bộ khác không?"

Thân là một nhân viên kim bài của một cửa tiệm hàng hiệu cao cấp, cô đã nhìn thấy quá nhiều những anh chàng đẹp trai rồi. Vậy nên từ lâu cô gái có tấm lòng của một người dì này đã chẳng còn gợn sóng nữa.

Túc Duy An nhìn gương, bộ cậu chọn là một bộ chính thống màu đen, người bán hàng đưa cho cậu bộ tây trang không quá trang trọng cũng không quá cứng nhắc và nghiêm túc khi mặc.

"Phiền cô rồi... tôi thanh toán bộ này, cảm ơn."

Nhân viên bán hàng mỉm cười, "Được rồi, đợi tôi một lát."

Mua xong tây trang, cậu đến cửa hàng bên cạnh mua thêm một lọ nước hoa nam khác sau đó mới vừa lòng rời khỏi trung tâm thương mại.

Ngày hôm sau, Đàm Tự đúng giờ tới đón Túc Duy An ở bên dưới chung cư.

Hắn nhìn bộ quần áo mới của Túc Duy An, đánh giá, "Không tồi đấy, em lên xe đi."

Đàm Tự cũng mặc một bộ tây trang, khác với của Túc Duy An, Đàm Tự mặc một bộ tiêu chuẩn của một người thành đạt, là kiểu người có thể đi vào phòng họp rồi trực tiếp ngồi xuống tham dự.

Túc Duy An có chút ngượng ngùng, "Tôi còn nghĩ là... mặc như thế này sẽ hơi kỳ lạ."

"Em không biết sao?" Đàm Tự nhướng mày, "Hôm nay là party tây trang, Lăng Nguyên quyết định đấy."

"Là, là party?" Túc Duy An mở to mắt, cậu còn tưởng rằng chỉ là một bữa tiệc đơn giản thôi chứ.

"Ừ."

Đàm Tự nói rồi nhìn Túc Duy An, sau đó đột nhiên xoay người về phía cậu.

Nhìn người đàn ông đang dần dần tới gần, cả người của Túc Duy An thoáng chốc cứng đờ.

Hôm trước Đàm Tự nói câu "Ngoan" kia, cậu không dám trả lời, cũng không biết phải trả lời cái gì, trò chuyện của hai người dừng lại một cách xấu hổ cả ngày như thế, hôm nay Đàm Tự mới gửi tới một tin nhắn.

Nhìn người đang ngây ngốc, khoé miệng của Đàm Tự cong cong rồi vươn tay giúp cậu thắt dây an toàn.

"..." Túc Duy An cúi đầu, "Cảm ơn ạ."

Địa điểm tổ chức party được quyết định là ở biệt thự của Đặng Văn Thuỵ.

Sau khi xuống xe, Đàm Tự lập tức mở cốp xách ra một chiếc thùng gỗ màu đỏ thẫm, bên trong đựng đầy... cua lớn.

Tất cả bọn chúng đều cực kỳ béo ngậy, Túc Duy An nhìn mà vô thức nuốt nước bọt xuống.

"Em muốn ăn à?" Đàm Tự bắt được hành động này của cậu, "Đều cho em hết, đừng vội."

Đầu quả tim của Túc Duy An không hiểu sao run lên một chút.

Phải một lúc sau cậu mới phản ứng lại được, lắc đầu, "... tôi không vội."

Hai người đi vào biệt thự, ở phòng khách đã có không ít người, cả nam lẫn nữ đều mặc tây trang, tay cầm ly rượu vang đỏ cùng trò chuyện với những người xung quanh. Thế nhưng phần lớn mọi người đều đang đứng cạnh bể bơi, một vài người đã thay áo tắm ở trong hồ đùa giỡn.

"Tới rồi à!" Lăng Nguyên phát hiện ra bọn họ sớm nhất, vui vẻ đi tới trước mặt Túc Duy An làm bộ muốn ôm cậu, "An An tới đây anh ôm một cái."

Đàm Tự giữ lấy vai của Túc Duy An đưa cậu lùi về sau để Lăng Nguyên tự ôm lấy không khí.

"Đặng Văn Thuỵ đâu?" Đàm Tự hỏi cậu.

Thấy giọng điệu của anh họ mình không tốt, Lăng Nguyên không dám tiếp tục quậy phá nữa, "Ở trong phòng bếp."

Túc Duy An cứ như vậy bị dắt vào phòng bếp, trong suốt đường đi dường như trông thấy ai ai cũng đều dừng lại, cung kính chào hỏi Đàm Tự.

Đặng Văn Thuỵ đang nhìn chằm chằm vào dì nấu ăn, "Bỏ bớt đồ cay nhé, cháu trai của tôi không thích."

Túc Duy An vừa đi vào thì nghe thấy câu này, không ngờ lần trước mới chỉ cùng Đặng Văn Thuỵ đi ăn cơm, cậu đã nhớ kỹ sở thích ăn uống của mình, trong lòng bỗng trở nên ấm áp, "Cậu ơi, sinh nhật vui vẻ ạ."

Đặng Văn Thuỵ quay lại nói cùng một nụ cười, "Tới rồi sao? Cảm ơn cháu."

"Cầm đi." Đàm Tự đặt cái xô xuống mặt đất, "Là quà sinh nhật."

"Anh em tốt!" Đặng Văn Thuỵ đưa cua cho dì nấu ăn trước mặt, "Con cua này thì làm hơi cay đi."

"Không cay không được sao?" Đàm Tự hỏi.

"Sao có thể làm cua ngon mà không cay được ạ?" Dì nấu ăn nghi hoặc hỏi.

Đặng Văn Thuỵ: "Cứ làm không cay đi."

Ba người cùng nhau rời khỏi phòng bếp, Đặng Văn Thuỵ đặt Túc Duy An ở trước mặt mình, cẩn thận nhìn thật kỹ từ trên xuống dưới một lượt, sau đó liên tục gật gật đầu, "Cháu của cậu đẹp trai quá."

Bị khen ngay trước mặt của Đàm Tự, Túc Duy An xấu hổ đến mức muốn chui ngay xuống đất, "... không, không có mà."

"Thấy căn nhà này của cậu thế nào?" Đặng Văn Thuỵ chuyển để tài làm cho người khác không kịp trở tay.

Đám Túc An vội nói, "Tốt lắm ạ."

"Vậy về đây sống với cậu đi, cậu có mấy phòng trên tầng. Về sau chúng ta có thể cùng nhau đi làm." Đặng Văn Thuỵ nói, "Cậu thật sự không yên tâm nổi với hàng xóm của cháu."

Túc Duy An không ngờ rằng Đặng Văn Thuỵ sẽ nói như thế, ban đầu cậu hơn ngẩn ra, sau đó thì yên lặng.

"Cậu ơi... cháu sẽ nghĩ về việc này sau." Cậu mở miệng cố gắng nêu ra một lý do phù hợp.

Sự chú ý của Đặng Thụy lúc này đều bị một người đàn ông đứng sát với Lăng Nguyên thu hút, anh không để ý tới vẻ mặt của Túc Duy An, "Vậy thì cháu tìm chỗ ngồi đi, thức ăn lập tức xong ngay, cảm ơn quà của cháu nhé, cậu rất thích."

Nói rồi anh cầm ngay hộp quà kia đi đến chỗ của Lăng Nguyên.

Sô pha lớn trong phòng khách dường như đã chật kín người, Túc Duy An nhìn một lúc lâu thật sự không biết mình nên đi đến nơi nào để ngồi được.

"Lại đây." Đàm Tự nắm lấy cánh tay cậu.

Họ đi tới một chiếc sô pha ở một góc nhỏ nào đó, hai người ở trên sô pha đang trò chuyện vui vẻ, lúc trao đổi thông tin liên lạc thì phát hiện người trước mặt, một trong số bọn họ cười mỉa mai, "Anh Đàm, lâu rồi không gặp."

Đàm Tự nhìn người đàn ông được gọi là 'Pháo vương*' kia, cười nhạo, "Nhường chỗ chứ?"

*Hay tìm bạn giường, tương tự thì bạn giường sẽ là pháo hữu.

"Được được được." Pháo vương vội kéo người phụ nữ ở bên cạnh đứng dậy, nhường chỗ lại cho bọn hắn.

Khi hai người đi rồi, Đàm Tự mới chậc lưỡi, "Tại sao yêu ma quỷ quái nào cũng mời tới chứ." Vừa thấy đã biết danh sách khách mời là do Lăng Nguyên quyết định.

Sô pha không lớn lắm, vừa đủ cho hai người ngồi. Đàm Tự ngồi thẳng, hai chân dang rộng, một hai phải chạm vào chân của Túc Duy An.

Túc Duy An cứ như thế ngồi suy nghĩ mê man cả nửa giờ, cuối cùng cũng có thông báo bữa tối.

Tuy nhiên trọng điểm của bữa tiệc luôn là rượu chứ không phải cơm, thế nên Túc Duy An chỉ ăn được hai miếng, trên bàn ăn dường như đã chẳng còn ai cả.

Hai người dì ở phía sau lưng cậu không ngừng phóng ánh mắt ai oán ra, chỉ suýt nữa là xông tới kêu lên, "Cậu có thể ăn nhanh không, chúng tôi phải vội rửa bát để về nhà."

Thấy cậu để đũa xuống, Đàm Tự cau mày, "Ăn thêm đi."

Túc Duy An vội nói, "... tôi no rồi ạ."

Khi màn đêm buông xuống, lúc bọn họ đi tới phòng khách thì phát hiện bên trong từ sớm đã thay đổi phong cách rồi.

Nhạc nền với những ca từ khiến người khác đỏ mặt vang lên, ánh đèn mờ ảo, ở bên bể bơi thậm chí còn có những người đang hôn môi, thật giống như khung cảnh của một hộp đêm.

Tất cả mọi người đều đang mặc tây trang nhưng lại làm ra những việc ít đứng đắn nhất.

Đây là lần đầu tiên Túc Duy An nhìn thấy loại trường hợp này 一一 lần ở phòng chơi bài đó không tính.

Vừa lúc gặp phải Lăng Nguyên đang đi ngang qua, Đàm Tự lập tức túm cậu lại, "Đây là cái quái gì?"

"Party đó!" Lăng Nguyên tiện tay đưa ly rượu sang cho Túc Duy An, "An An, tới đây, cái này cho cậu, anh chưa có uống qua đâu đấy."

"Cũng do Đặng Văn Thuỵ lây từ cậu." Đàm Tự cười nhạo.

Lăng Nguyên: "Đâu phải là anh ta lây từ em... anh ta ở nước ngoài, tham gia party còn ít nữa à?"

Túc Duy An ngây ngốc nắm ly rượu trong tay, nghe hai người kia trò chuyện.

"Thi thoảng thôi mà, cứ thả lỏng đi." Lăng Nguyên đột nhiên tiến tới trước mặt của Túc Duy An, cười tủm tỉm, nhỏ giọng nói, "Bé An An, vừa rồi có vài người hỏi anh phương thức liên lạc của cậu đấy. Bọn họ chắc là đã thấy anh họ của anh ở đây rồi nên mới không dám tới tìm cậu. Nhưng mà cậu yên tâm, anh cho bọn họ hết rồi."

Túc Duy An: "..."

"Tôi nghe được hết đấy." Đàm Tự cũng cười, "Mấy tháng sau cậu có thể cút ra khỏi nhà của mình."

Nói rồi không màng Lăng Nguyên đang cầu xin, hắn đưa Túc Duy An trở lại ghế sô pha mà bọn họ đã ngồi.

"Em uống một ít nhé." Đàm Tự nói, "Là rượu vang đỏ, không dễ say đâu, có thể thêm chút xí muội vào."

"..." Túc Duy An do dự nhìn chén rượu, "Tôi hình như... tửu lượng không được tốt lắm."

"Hình như?" Đàm Tự cười, "Không sao, tôi ở đây, em có uống say cũng không sao."

... Ngài ở đây, tôi càng không dám uống.

Túc Duy An nghĩ như thế.

"Cậu là cháu trai của Đặng Văn Thuỵ sao?" Một cô gái từ góc tối tiến lại, mở miệng hỏi ngay.

Ánh đèn quá mờ nên Túc Duy An không thể thấy được gương mặt của cô ấy, "Vâng, cô là..."

"Tôi thiếu chút nữa là thành mợ của cậu rồi!" Vừa nghe thì cảm thấy người phụ nữ này đã say, còn tiến lại chạm chạm vào ly rượu của Túc Duy An, hét lên, "Cạn ly để chúc mừng cho mối quan hệ thân thích chưa kịp thành lập của chúng ta!" Nói rồi hào phóng uống một hơi cạn sạch.

Hai người trước mặt: "..."

Sau khi người phụ nữ uống xong thì mơ màng nhìn cậu, "Sao cậu không uống?"

Đàm Tự muốn lên tiếng ngăn cản nhưng lại không nhanh bằng Túc Duy An ở bên cạnh.

Túc Duy An nghe xong người phụ nói thì vội vàng nâng ly rượu lên một chút, hương vị này... không ngon lắm, cậu nếm không được.

"Chỉ uống có hai ngụm, ý của cậu là gì?" Cô gái luôn ở trong hộp đêm nhiều kia mang vẻ mặt ghét bỏ, vỗ bàn nói, "Thừa nhiều như vậy, câu định nuôi cá vàng sao?!"

"......"

Lần đầu tiên gặp phải loại người này, Túc Duy An nuốt xuống nước bọt, khẽ cắn môi ngửa đầu uống hết.

"Đúng rồi! Thật đàn ông!" Người phụ nữ mỉm cười tiến tới bên cạnh Túc Duy An, nhỏ giọng nói, "Thật ra là tôi vừa mới... lừa cậu, tôi thậm chí còn chưa nói chuyện với cậu của cậu đâu, ha ha ha."

Đàm Tự híp mắt, lạnh giọng nói, "Đến đâu làm chuyện say xỉn vậy?"

Vừa mới dứt lời, một người đàn ông vội vã chạy lại muốn đem người phụ nữ kia đi, ngoài miệng không ngừng nói xin lỗi.

Người đi rồi, Đàm Tự rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, dự định đưa Túc Duy An về.

Nhưng quay đầu sang thì hắn phát hiện Túc Duy An đang nhìn chằm chằm vào ly rượu ở trong tay.

Cảm nhận được ánh mắt của Đàm Tự, Túc Duy An ngẩng đầu, trong khung cảnh mờ mịt này cùng với hơi nước đang bốc lên, cậu vì khó chịu mà hơi nhếch miệng, đôi mắt giống như là một viên thạch đen đẹp đẽ đặc biệt quyến rũ người khác.

"Tự ca ơi, còn không?" Cậu có nói chuyện có hơi chậm rãi, nhẹ nhàng hươ huơ ly rượu về phía của Đàm Tự.

Câu "về nhà thôi" của Đàm Tự đã tới miệng lại phải lui về, "Còn."

Đứa nhỏ nói tửu lượng của em ấy không tốt lắm, thật sự không phải là gạt người.

Chỉ một ly rượu vang đỏ cũng say? Hắn chưa từng thấy qua đấy.

Hắn lại rót cho Túc Duy An một ly, Túc Duy An uống một ngụm, chân mày cậu nhăn lại, "... vừa rồi, vị không phải như thế này."

"Sao cơ?"

"Vị vừa rồi không phải như thế này." Túc Duy An lặp lại thêm một lần nữa.

Đàm Tự nhìn những nhãn hiệu rượu đỏ giống hệt nhau ở xung quanh mình, "Là cùng một loại mà."

Túc Duy An lại uống thêm mấy ngụm, sau đó cậu lắc đầu, "... không phải, thật sự không phải."

"Em ngừng uống đã." Đàm Tự lấy ly rượu của cậu vể, dùng ánh sáng yếu ớt của điện thoại rọi qua một chút thì phát hiện ly này cũng đã gần uống xong rồi, "Ngồi đây chờ tôi."

Đàm Tự tìm một lúc lâu mới thấy được Lăng Nguyên ở bên ngoài kia, "Cậu cho An An uống loại rượu gì vậy?"

"Rượu vang đỏ." Lăng Nguyên chớp mắt.

"Không phải." Đàm Tự nói.

Lăng Nguyên suy nghĩ hồi lâu sau đó mới vỗ đầu, "Chết tiệt, em quên mất, ly kia hình như là do Tina pha cho em, nghe nói là nồng độ mạnh đến mức nổ tung đấy. Anh chưa đưa lại cho em đúng không? Em còn đang thách đấu với cô ấy, tuyệt đối không gục chỉ sau một ly!"

Đàm Tự nhịn xuống xúc động muốn dùng chân đạp tên em họ nhặt ngoài thùng rác này xuống bể bơi, vội vã xoay người đi vào phòng khách.

Đàm Tự không thể không nể phục Túc Duy An.

Khi tỉnh táo thì rất thành thật, say rồi thì không biết trong nháy mắt đã tìm thấy được rượu ở đâu để rót, bây giờ đang uống từng ngụm.

Hắn bước tới muốn đoạt ly rượu, "Đi về thôi."

Túc Duy An vốn đã uống tới choáng váng nhưng trên tay vẫn còn nhớ tới việc trốn tránh, trong hoàn cảnh tối tăm, thành công bảo vệ được ly rượu trên tay mình.

Không nhìn rõ được người ở trước mặt, cậu dựa vào giọng nói để suy đoán, "... Tự ca?"

"Ừ, tôi đây." Đàm Tự muốn đỡ lấy cậu.

Người phía trước dùng sức, Túc Duy An trầm mặc hồi lâu mới hỏi, "Đi về là đi đâu?"

"Về nhà." Đàm Tự hiếm khí có tính tình tốt mà giải thích.

Nhưng người ở dưới vẫn yên lặng, ngồi rất vững vàng.

"Nếu uống nữa thì ngày mai đầu của em sẽ đau đấy nhé." Đàm Tự không muốn kéo mạnh cậu, hắn đơn giản chỉ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng người đang cùng ngồi kia.

Nhưng vừa thấy, Đàm Tự lập tức ngây ngẩn cả người.

Đáy mắt của Túc Duy An long lanh, là thật sự long lanh lên.

Cậu khóc.

Túc Duy An không phát ra tiếng, cũng không biết nước mắt có chảy ra hay không nhưng cứ vô cùng đáng thương như vậy mà nhìn hắn.

"Sao em lại khóc?" Đàm Tự cứng họng.

Túc Duy An ngây người hơn nửa ngày mới ngoan ngoãn trả lời hắn, "... bị sặc rượu rồi ạ."

Nói xong còn tỏ vẻ như đang oán trách, "Tôi nói rồi mà, loại tôi uống vừa rồi không phải vị này."

"Không phải vị này, sao em còn uống?"

"Nếu ngài nói là phải thì tôi sẽ uống..."

Đàm Tự đột nhiên không biết mình muốn nói gì.

Ánh mắt của hắn tối lại, "Em ngoan thế sao?"

"... vâng ạ."

Túc Duy An uống ít rượu, bên miệng bị rượu làm cho ướt đẫm, cánh môi cậu loáng lên ánh nước.

Đàm Tự nhìn mà cổ họng cũng thắt lại, đột nhiên khàn giọng hỏi, "Vậy thì cũng cho tôi uống đi?"

Túc Duy An gật đầu lung tung, vừa định đưa ly rượu của mình sang, "Vâng... ưm..."

Bàn tay vòng ra sau, ấn cái đầu nhỏ đang đung đưa kia lại. Đàm Tự nghiêng người, ở giữa nơi tối tăm mờ mịt này, chuẩn xác tìm được môi của cậu.