Sếp Lúc Nào Cũng Trêu Chọc Tôi

Chương 32: Ngài muốn đi vệ sinh hả?



32.

Môi của Túc Duy An rất mềm, Đàm Tự đã sớm dùng tay lĩnh giáo qua, hắn mút nhẹ môi dưới của cậu, nhẹ nhàng gặm cắn.

Túc Duy An hoàn toàn bị lần này làm cho ngốc, người ở bên phía trên đang dùng răng ngậm lấy cánh môi cậu, tiếng thở dốc nhẹ nhàng phả lên chóp mũi, có chút ngưa ngứa.

Cậu không tự chủ được sự áp đảo này nên ngã ra ghế sô pha, mắt thấy hai cánh môi sắp tách ra rồi thì bên hông đột nhiên được người đàn ông ôm lấy rồi kéo mạnh về phía trước, vững vàng giữ chặt. Người đàn ông vẫn hôn đến lưu luyến như cũ, nhưng không quá sâu, giống như thật sự là đang nếm rượu.

Đàm Tự vốn dĩ nghĩ rằng, ít nhất nếu hắn không biết rõ ràng xu hướng tính dục của Túc Duy An thì hắn tuyệt đối sẽ không đi sai đường.

Nhưng vẽ truyện nam nam, có khả năng cũng chỉ là vì thuận theo khẩu vị của công chúng để kiếm tiền sống tạm 一一 cũng không thể giải thích rằng đứa nhỏ này là gay. Nếu thật sự không phải thì hắn cũng không thể bẻ cong cậu được.

Không phải là hắn sợ Đặng Văn Thuỵ, mà là hắn không biết chắc được rằng đây có phải là điều mà Túc Duy An muốn hay không.

Có điều khi xem xong bản hoàn chỉnh của bộ truyện tranh kia, Đàm Tự cảm thấy nếu như có thể vẽ ra những trang truyện này thì đứa nhỏ kia có không cong... thì cũng sẽ gần như vậy.

Lịch trình ở Hồng Kông bởi vì một dự án bị chết giữa chừng nên buộc phải kéo dài, ban đầu dự định phải ở lại nửa tháng. Kết quả ba Đàm vừa tới Hồng Kông, Đàm Tự không chút do dự đặt ngay vé máy bay bỏ của chạy lấy người.

Nụ hôn này là ngoài ý muốn, không theo kế hoạch.

Nhưng tâm tư khi trở về của Đàm Tự chính xác là để bắt cóc Túc Duy An.

Túc Duy An chưa từng trải qua loại chuyện này bao giờ, dường như hơi thở của cậu đều bị cướp đoạt, cuối cùng người đàn ông cũng chịu dừng lại nụ hôn, khi mà cậu vẫn còn có thể thở.

Túc Duy An mở to miệng hít sâu một hơi, nhu nhu bảo, "Đây là... làm gì vậy?"

Đàm Tự dám làm dám nhận, "Hôn em."

"... sao ngài lại hôn tôi?" Đổi lại là lúc bình thường, chuyện vừa rồi có thể làm cho Túc Duy An khẩn trương đến độ mấy ngày ngủ không yên.

Nhưng hiện tại không giống, mí mắt của cậu trĩu nặng, thậm chí còn hơi buồn nôn. Cậu thành thật bảo, "Tôi cảm thấy hơi buồn ngủ."

"Vậy lên tầng ngủ nhé." Đàm Tự còn đang ngồi xổm, nói xong thì nhớ ra.

Cảm giác buồn nôn ngày càng dồn dập, Túc Duy An đưa một tay lên vai Đàm Tự, tay còn lại thì che miệng, "Có hơi muốn... nôn nữa!"

Cũng may chỉ là nôn khan chứ không thật sự phun ra cái gì, nhưng bởi vì Túc Duy An đã buông tay thế nên ly rượu của cậu rơi xuống mặt đất một tiếng "choang" 一一 trước khi rơi còn thành công đổ rượu lên khắp người của Đàm Tự.

Đàm Tự: "..."

Những người ở bên cạnh còn phản ứng nhanh hơn cả hắn, nghe được tiếng ly vỡ, mọi người đều lập tức tản hết ra.

"Bang." Đèn không biết được ai ấn mở, âm nhạc cũng đột nhiên im bặt.

Mọi người đều bị một màn ở trước mắt này làm cho ngây người.

Chỉ thấy vị Đàm đại thiếu gia kia xưa nay khó mà bắt chuyện đang ngồi xổm trên mặt đất, vạt áo đã bị rượu vang đỏ nhuộm màu, trên tóc và mặt thậm chí có cả dấu vết của rượu đỏ. Còn cậu bé ngồi ở trước mặt hắn đôi mắt mơ màng, hai má phiếm hồng, thoạt nhìn là biết cậu đã uống quá say.

Cảnh tượng này, nhìn thế nào cũng thấy là dường như Đàm đại thiếu gia bị đổ rượu vào người.

"Anh..." Lăng Nguyên kéo theo Đặng Văn Thuỵ đi vào trong, hai người lập tức trợn tròn mắt. Lăng Nguyên sợ anh họ của cậu phát điên tới mức đem tai hoạ đổ lên đầu cậu nên hoảng sợ mà lui ra sau, "Này, đây là chuyện gì vậy?"

Đặng Văn Thuỵ sửng sốt, nhưng bất quá chỉ chớp mắt một cái anh đã lập tức bắt đầu đuổi nguời, "Hôm nay tới đây thôi, mọi người đều về hết đi. Cháu ngoại của tôi có thể đang không thoải mái thế nên tôi sẽ không tiễn khách."

Nói rồi vội vã chạy đến nhà vệ sinh, giặt một chiếc khăn lông sạch sẽ.

Khi anh ra tới thì mọi người đã nhanh chóng trở về, trong phòng khách chỉ còn lại một mảnh hỗn độn.

Lăng Nguyên kéo anh về bên cạnh mình, run rẩy bảo, "... anh của tôi, không phải là đang bị ngốc nhỉ?"

Đặng Văn Thụy theo lời của cậu nói thì nhìn lại, trông thấy Đàm Tự còn đang ngồi xổm ở trước Túc Duy An, lấy một hộp giấy đặt lên đùi, rút ra vài tờ tỉ mỉ giúp Túc Duy An lau mặt.

"Anh nói cái này có phải là, anh ấy đang muốn lau sạch sẽ An An trước khi giết không?" Lăng Nguyên hỏi.

Đặng Văn Thuỵ trừng cậu một cái, tiến lại đưa khăn lông cho Đàm Tự, "Cậu đi tắm rửa đi, tôi lấy quần áo mới cho cậu."

"Dìu em ấy lên tầng trước đã." Đàm Tự không nhận, Túc Duy An thì đã ngủ rồi, cuối cùng hắn đứng lên, không tốn nhiều sức lực nâng người dậy, "Em ấy ngủ ở đâu?"

"Ngủ ở phòng tôi đi, tôi tới phòng cho khách ngủ." Đặng Văn Thụy cũng đưa tay ra.

Đặt Túc Duy An lên giường, Đặng Văn Thuỵ bắt đầu giúp cậu cởi ra cúc áo.

Đàm Tự mím môi, "Tôi đi tắm rửa."

"Được rồi." Đặng Văn Thuỵ đem quần áo sạch ném sang cho hắn.

Sau khi Đàm Tự đi, Đặng Văn Thuỵ nhanh chóng cởi tây trang của Túc Duy An, nhét cậu vào trong ổ chăn rồi rót một ít nước mới yên tâm rời khỏi phòng.

Ra tới thì trông thấy thấy Lăng Nguyên đang ngồi ở phòng khách trên tầng hai, hai chân khoanh lại, vui vẻ xem TV.

"Sao cậu còn chưa về?' Đặng Văn Thuỵ hỏi.

Lăng Nguyên không muốn về, "Muộn rồi, hôm nay tôi ở đây ngủ một đêm."

"Không được." Đặng Văn Thuỵ từ chối ngay.

Lăng Nguyên: "Tôi đã nói với mẹ rồi, đoán chừng không quá lâu đâu là anh có thể nhận được điện thoại từ bà ấy đấy."

Vừa mới dứt lời, điện thoại của Đặng Văn Thuỵ thuận theo vang lên, quả nhiên là mẹ Lăng gọi tới, mong Đặng Văn Thụy trông Lăng Nguyên cho tốt.

Đặng Văn Thụy đỡ trán, "Tôi biết rồi, được, phu nhân nghỉ ngơi đi."

Ngắt điện thoại xong anh cũng không dông dài, "Đêm nay cậu ngủ ở sô pha đi nhé."

"Không đâu, đừng cho là tôi không biết anh có hai phòng dành cho khách."

"Đêm nay cậu cũng ở đây à?" Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng Đặng Văn Thụy, là Đàm Tự vừa mới từ phòng tắm bước ra. Hắn đã tắm rửa sạch sẽ, một thân thoải mái, mặc một bộ quần áo đơn giản còn tóc thì hơi ẩm ướt, "Một phòng của khách để cho tôi ngủ."

"Cậu cũng ngủ lại?" Đặng Văn Thụy có hơi ngạc nhiên, tuy rằng bọn họ thân thiết, nhưng từ trước tới nay Đàm Tự chưa bao giờ ngủ lại ở nhà anh cả.

"Ừ, muộn rồi nên tôi không về." Đàm Tự nói rồi xoay người đi vào phòng mà Túc Duy An đang nằm ngủ.

Người bên trong đã ngủ say, chăn bông được đắp, máy sưởi cũng đã được mở, nhìn thấy điều này Đàm Tự mới hài lòng rời đi.

"Không phải chứ, anh họ, anh bỏ qua căn nhà lớn như thế của anh mà không chịu ngủ ở đó, tại sao lại muốn tranh phòng của Đặng Văn Thuỵ với em?" Chờ hắn vừa ra tới, Lặng Nguyên hét lên.

Đàm Tự bất mãn cau mày, "Lải nhải thêm lần nữa, cậu đi ra ngoài ngủ."

Cảm thấy Đàm Tự thật sự có thể làm ra chuyện đem cậu vứt ra ngoài, Lăng Nguyên ngoan ngoãn ngậm miệng nhưng trong lòng lại rất không phục, "Sớm biết vậy thì em cũng đã uống say."

"Có uống say cậu cũng phải ngủ ở sô pha." Đàm Tự lạnh nhạt nói.

"Tại sao em uống say lại không được ngủ trong phòng?" Lăng Nguyên liếc Đặng Văn Thuỵ một cái, "Em chỉ muốn nôn lên người của anh ta."

Đặng Văn Thuỵ cảm thấy mình không có cách nói chuyện với người này, thế nên anh cầm lấy quần áo của mình đi vào phòng tắm.

Cuộc trò chuyện này thành công kết thúc bằng việc cả ba người bọn họ đều không thoải mái như cũ.

Ngày hôm sau, Túc Duy An vì đau mà tỉnh.

Say rượu thật khổ sở, xem như là cậu đã nếm trải một cách triệt để rồi. Cổ họng khô khát, đầu ân ẩn đau, thậm chí chỉ mở mắt vài phút thì toàn bộ dầu óc đều trở nên trống rỗng.

Đôi mắt của cậu mờ mịt đảo quanh.

Trần nhà xa lạ, đèn chùm xa lạ ngay cả cảm giác dưới thân cũng xa lạ nữa.

Cậu xoa xoa huyệt thái dương, cẩn thận nhớ lại.

Hôm qua là sinh nhật của cậu mình.

Tặng quà, ăn cơm rồi uống rượu... uống rượu xong, phần sau đâu rồi?

Lần đầu tiên Túc Duy An uống say, thế nên say tới mức mất cả ký ức.

Túc Duy An chuẩn bị ngồi dậy, chân vừa mới đưa ra khỏi chăn thì đột nhiên trợn to mắt, vội vàng rụt trở về 一一 đến bây giờ cậu mới phát hiện ra là cậu không có mặc quần áo!

Túc Duy An sợ tới mức kéo chăn ra để nhìn... không không không không không, lớp cuối cùng vẫn còn.

Cậu yên tâm thở ra một hơi, cẩn thận đi đến trước cửa phòng, kéo ra một chút rồi đưa cái đầu nhỏ ra.

Khác với bên trong, bên ngoài là nơi mà cậu thấy quen mắt, Túc Duy An hiểu ra là cậu vẫn còn ở nhà của Đặng Văn Thụy.

Sau đó cậu mới hoàn toàn thấy an tâm, ngửi ngửi trên người mình, vẫn đầy mùi rượu. Thật ra không phải là mùi rượu trên người cậu quá nặng mà là do dì quét dọn vẫn chưa tới, phòng khách vẫn chưa tan đi hết mùi.

Túc Duy An trở về phòng, do dự một lúc mới gửi sang một tin nhắn cho Đặng Văn Thuỵ.

[Túc Duy An]: Cậu ơi, cậu ra ngoài rồi sao? Cháu vừa mới tỉnh dậy, có thể cho cháu mượn một bộ quần áo được không ạ? Cháu sẽ giặt sạch sẽ rồi trả lại cho cậu.

Không có tin nhắn trả lời, Túc Duy An chỉ có thể khổ sở ngồi xổm bên cạnh tủ quần áo, nhìn chằm chằm vào những bộ quần áo chỉnh tề ở bên trong.

Không đến vài phút sau, cửa bị đẩy ra, "An An, cháu tỉnh rồi?" Là Đặng Văn Thuỵ từ sớm đã tỉnh dậy gọi gấp cho dì quản gia, trên tay còn đang cầm một cốc nước.

Túc Duy An ái ngại lui về sau sợ rằng mùi rượu trên người mình sẽ lan sang cho Đặng Văn Thuỵ, "Cháu xin lỗi... hôm qua làm phiền cậu rồi."

"Sao cháu cứ thích khách sáo với cậu như thế? Sửa ngay đi."

Đặng Văn Thuỵ không hề ngại cậu, anh nhét cốc nước vào tay của Túc Duy An sau đó xoay người tìm một bộ quần áo sạch sẽ, "Cậu không có bộ quần áo mới nào, chắp vá bộ này cho cháu, phòng tắm thì ra khỏi cửa rẽ trái, nếu thấy khó chịu thì pha nước ấm tắm, sẽ thoải mái hơn."

Túc Duy An vội vàng cảm ơn rồi mới uống một ngụm nước.

Thật sự là quá khát, thế nên sau đó Túc Duy An uống không dừng được, trực tiếp đổ một ly nước vào miệng, lúc này mới thoả mãn đi ra khỏi phòng để tắm rửa.

Đồng hồ sinh học của Đàm Tự luôn rất đáng sợ, cho dù không có chuyện gì thì mỗi ngày 7 giờ đều sẽ thức dậy, hơn nữa trong lòng lúc này có việc để tâm nên hôm nay hắn phá lệ thức dậy rất sớm.

Sau khi hài lòng nhìn Túc Duy An vẫn đang ngủ, hắn về phòng xem văn kiện được đặt ở trong nhà của Đặng Văn Thuỵ.

Bây giờ nghe thấy tiếng động bên ngoài, hắn đứng dậy đi ra, vừa lúc nhìn thấy Đặng Văn Thuỵ đang chuẩn bị xuống lầu, "Anh hoạt động nhẹ thôi, An An còn đang ngủ."

"Thằng bé đi tắm rửa từ sớm rồi." Đặng Văn Thuỵ hơi khó hiểu, "Có lẽ bây giờ cũng đã tắm xong."

"...." Đàm Tự nheo mắt, "Tỉnh rồi?"

"Ừ, tôi đang đi pha cho nó một ly sữa, cậu có muốn uống không?"

Vẻ mặt của Đàm Tự không tốt lắm, "Không."

Trong phòng tắm, nước từ trên đầu chậm rãi trượt xuống, Túc Duy An lấy đôi tay che mặt mình xoa qua mấy lần, cuối cùng cũng tỉnh táo không ít.

Đi ra khỏi phòng tắm kính, dự định vệ sinh cơ thể nên đầu cậu ngẩng lên đối diện với chính mình trong gương.

Sau một lúc lâu, cậu đi đến trước gương, lòng bàn tay bàn tay cọ cọ lên môi mình.

Sao môi lại bị rách thế này... thảo nào lúc rời giường cậu lại cảm thấy đau.

Cọ một lần như thế, không hiểu sao lại thấy cảm giác cánh môi bị nghiền này vô cùng quen thuộc.

Cho đến tận khi mặc quần áo, cậu mới phát hiện ra quần áo của Đặng Văn Thuỵ không quá vừa với mình, quá dài, còn có chút rộng.

Đuôi tóc vẫn còn nước, trên vai cậu choàng một chiếc khăn tắm lên. Cậu xắn ống quần, xách theo phần lưng bước từng bước nhỏ đi ra tới cửa.

Kết quả vừa mới kéo cửa ra thì nhìn thấy Đàm Tự đang dựa vào tường ở bên cạnh.

Còn chưa kịp nói chuyện, người đàn ông đã nhấc mắt lên, ký ức ngày hôm qua bị ném xuống Thái Bình Dương giờ phút này giống như một tên lửa, huýt 一一 lại bay ngược trở về đầu của Túc Duy An. Lượng tin tức quá lớn, trực tiếp làm cho cậu cứng đờ tại chỗ, không thể nhúc nhích được.

Party, rượu vang đỏ, chia rượu.

Hôn.

Hôn?!

...

Cậu cùng với Tự ca... hôn môi?!

999 cây pháo trong lòng của Túc Duy An đột nhiên bị bật kíp nổ, đối diện với tầm mắt của Đàm Tự, cậu thậm chí còn có thể nghe những tiếng nổ mạnh "Phanh", "Bốp", "Biu", sau đó những làn pháo hệt như đang bay qua trước mặt cậu.

Tự ca ngày hôm qua hôn cậu?

... Vì cái gì đột nhiên lúc này lại nhớ ra!!

Bây giờ cậu phải làm sao đây!!?

Đàm Tự lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt thâm thuý, dường như là đang đợi cậu lên tiếng.

Sau một hồi trầm mặc khó xử, Túc Duy An chỉ có thể hít sâu hai hơi nhỏ, tiếp đó nghiêng nghiêng người sang bên cạnh, tránh khỏi cửa nhà vệ sinh.

Cậu ra vẻ bình ổn bảo, "Tự ca, ngài... muốn đi vệ sinh phải không ạ?"

An An: Oa oa QAQ

Tác giả có lời muốn nói:

Có nhiều người hỏi về cậu của An An và thiên thần nhỏ Lăng Nguyên, tôi giải thích một chút nè~

Bọn họ đúng thật là couple phụ, nhưng mà trước đây tôi cũng có nói qua rồi, trong chính văn sẽ không có nhiều cảnh của couple phụ, bọn họ sẽ có phiên ngoại hoặc là truyện ngắn đăng trên Weibo. Xem bọn họ là một đứa em họ ngốc nghếch và một ông cậu ấm áp thôi, không cần nghĩ quá phức tạp lên đâu nè.