Trò hề chính thức hạ màn sau khi Ôn Thời và Thương Phù bị đưa đi trước mặt mọi người.
Ôn Thời không bao giờ quên được, khi Lê Tiếu nói những điều kia, anh ta đã kinh ngạc và hoang mang cỡ nào.
Quanh đi quẩn lại nhiều năm, có lẽ anh ta đã sai thật rồi.
Cảnh ngộ và cuộc đời có bi thảm đến đâu, cuối cùng anh ta vẫn phải trả giá cho việc làm của mình.
Lúc quản gia Tiêu tiễn người của Cục Cảnh sát và Ủy ban ra về rồi quay lại Thiên Thần Cư báo cáo, Thương Tung Hải đã tuyên bố với mọi người một việc.
Thương Phù của dòng mười một dính líu đến việc lừa đảo tài chính, làm nhục gia phong, trục xuất ra khỏi gia tộc Thương thị ngay hôm nay, muôn đời không được trở về dòng họ.
Dòng thứ tám vì chế thuốc giả, làm nhơ nhuốc thanh danh nghề y của dòng họ, cấm chỉ dùng thân phận của dòng thứ, trục xuất cả nhà ra khỏi gia phả.
Trong một ngày, một dòng bị tước mất danh hiệu, một người bị đuổi khỏi gia tộc.
Những người có mặt ở đây đều biết rõ là những điều này có liên quan chặt chẽ với Lê Tiếu.
...
Ngay lúc này, ở Tô Hoa Các.
Sau khi nghe thân tín báo lại, Thương Quỳnh Anh chậm rãi đưa bàn tay sơn móng đỏ chói sờ lên hoa tại ngọc trai của mình.
Bà ta ngồi tao nhã, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra chút khó chịu nào.
"Quả nhiên là quen đầu cơ trục lợi, vậy nên mới bị người ta tóm. Đây là Tiểu Phù tự làm tự chịu."
Thân tín sợ sệt hỏi lại: "Bà chủ, bà thật sự không quản cô chủ nữa sao?"
Bà ta cầm tách hồng trà lên, gạt lá trà và cười khẽ: "Cậu muốn tôi quản thế nào? Là bản thân nó động vào thứ không nên động, không thăm dò lai lịch của đối phương đã dám tùy tiện hành động. Chẳng lẽ cậu muốn dòng mười một tiếp tay cho nó?"
Thân tín chợt hiểu ra, gật đầu, không nói nữa.
Chốc lát sau, Thương Quỳnh Anh nhìn lịch trình trên điện thoại, hờ hững nói nhỏ: "Đặt vé máy bay đến Nam Dương vào ngày mai cho tôi."
"Vâng, bà chủ"
...
Tại Thiên Thần Cư, lớp con cháu lần lượt rời đi dưới sự ra hiệu của Thương Tung Hải.
Tay Thương Úc dính đầy máu, anh đứng yên tại chỗ, không nói lời nào.
Lê Tiếu đang cầm khăn ướt lau đi vết máu cho anh từng chút một.
Vì để lâu nên máu bị khô, rất khó lau sạch.
Nhìn thấy cảnh này, Thương Tung Hải an tâm vui vẻ bước tới, nhìn vào cổ Lê Tiếu: "Cháu gái, không sao chứ?"
Hai bên cổ cô có dấu ngón tay đỏ bầm, có lẽ là do Ôn Thời để lại.
Cô ngừng tay, quay lại nhìn ông, lắc đầu cười nhẹ: "Cháu không sao, bác không cần lo lắng ạ."
Ông liếc sang Thương Úc, thở phào: "Không sao là tốt, hai đứa đừng đến muộn buổi tiệc vào năm giờ chiều nay nhé, nhớ đến đúng giờ đấy."